Kê Từ thở hổn hển nằm trên giường nhìn chằm chặp trần nhà, trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh vừa rồi Thành Việt đẩy anh xuống ra khỏi phòng.
Anh biết nói câu ấy ra sẽ không biết nên khóc hay nên cười, nhưng anh không muốn mình một thân đầy mùi rượu nói ra điều gì với Thành Việt, huống chi…
Kê Từ nghĩ được nửa chừng vươn tay xoa huyệt thái dương, thở dài một hơi chầm chậm ngồi dậy, đè xuống cơn choáng vì say rồi cầm quần áo đến phòng tắm.
Tắm rửa xong, đầu óc anh vẫn còn váng vất, đến tủ lạnh lấy bình nước uống một hơi cạn sạch mới cảm thấy tỉnh táo hơn, trong cổ họng cũng là cảm giác mát mẻ.
Uống hết nước, Kê Từ đi đến phòng Thành Việt, ngừng bước chân nhìn cửa phòng đóng chặt, nhíu mày suy tư.
Cả người Thành Việt như chiếc côn thẳng tắp ngồi bên giường, cúi đầu nhìn nắm tay căng thẳng nắm thành đấm của mình.
Cậu nghe được tiếng động Kê Từ mở cửa, cũng nghe được tiếng nước nhỏ bé, kể cả tiếng bước chân nhẹ nhàng của Kê Từ hướng đến phòng cậu.
Kê Từ hiện tại đang đứng ngoài cửa phòng.
Thành Việt nghĩ đến đây tai càng đỏ chót, cậu không nhịn được đè tay lên ngực trái, muốn cầu xin trái tim mình nhảy chậm lại, như vậy cậu mới có thể nghe rõ được tiếng động của Kê Từ bên ngoài.
Trong sự yên tĩnh bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân, cả người Thành Việt run lên, chui tọt vào chăn, che kín bản thân mình.
Mà tiếng bước chân ngoài cửa cách cậu ngày càng xa, mãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-gia-day-co-rat-nhieu-vay/1301913/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.