Người trong sân và ngoài sân nhìn nhau qua cánh cổng, không hẹn mà cùng im lặng.
Thành Việt nhìn Đàm Mẫn Mẫn, rồi nghiêng đầu nhìn tài xế từ trên xe bước xuống.
“Cậu là ai đấy?” tài xế mất kiên nhẫn nhìn cậu.
Thành Việt không nghe gã nói, thẳng thừng nhìn xoáy vào Đàm Mẫn Mẫn, trầm giọng mở miệng hỏi: “Sao dì lại ở đây?”
“Cháu…” biểu tình trên mặt Đàm Mẫn Mẫn ngày càng xấu đi “Vào uống chén trà đi?”
“Sao dì lại ở đây?”
Thành Việt tiến lên trước vài bước.
Đàm Mẫn Mẫn còn chưa nói gì, tài xế bên cạnh lại nổi điên, ngẩng cao đầu hất mũi về phía Thành Việt ồn ào quát tháo: “Thằng kia mày điên rồi phải không!”
“Đàm Văn Văn!” Đàm Mẫn Mẫn la lên, trên mặt là vẻ thẹn quá hóa giận “Cậu im miệng cho tôi!”
“Chị la lối cái chó gì, chị làm gái còn muốn lập đền thờ trinh tiết à, thằng nhãi này là Thành Việt chứ gì? Chị sợ cái chết tiệt gì, chuyện gia đình nó phá sản không liên quan tới chị! Ba mẹ nó là sự cố bất ngờ thôi!” Đàm Văn Văn nhìn dáng vẻ sợ hãi đến thở không nổi của Đàm Mẫn Mẫn “Không phải chỉ là một thằng oắt sao? Còn phải quanh co lòng vòng năm lần bảy lượt đuổi về Mỹ nữa.”
“Cậu câm miệng!” Đàm Mẫn Mẫn đột nhiên cất cao giọng.
Thành Việt nhíu mày nhìn hai người lời qua tiếng lại, trong đầu âm ỉ như có từng cây châm chích lấy.
“A Việt…” Đàm Mẫn Mẫn đỏ mắt nắm chặt tay, chậm rãi đi về hướng Thành Việt “Chuyện ba mẹ cháu dì thực sự không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-gia-day-co-rat-nhieu-vay/1301911/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.