*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kê Từ nhíu mày, hỏi ngược lại: “Làm gì không tiện?”
“Làm gì cũng không tiện.” Thành Việt ra vẻ người từng trải, gật gù phân tích như ông cụ non “Chú nói xem, hai người hôn nhau mà có mặt tôi, cô ấy nhất định sẽ thấy ngại, giả sử lùi một bước đi, hai người nắm tay nhau mà có mặt người chưa thành niên như tôi cũng không thích hợp, cho nên mới nói, chú để tôi xuống, tôi tự bắt xe về là được mà.”
“Ừm,” Kê Từ cười cười “Lo cho nhóc trước đi, lại còn bận tâm tôi.”
“Bận tâm chú thì sao hả! Chẳng phải việc nên làm à.” Thành Việt cười thản nhiên, tự đắc tựa lưng vào ghế ngồi, suy nghĩ một chút lại hỏi “Mợ có đẹp không?”
“Gặp người ta đừng gọi mợ.” Kê Từ nói.
“Chứ gọi là gì?” Thành Việt cho là mình nghĩ sai bối phận rồi.
“Gọi là chị.” Kê Từ lái xe vào tiểu khu rồi thả chậm tốc độ.
“Tại sao?” Thành Việt hạ cửa sổ xe, nhìn ngó hoàn cảnh chung quanh của tiểu khu.
“Bởi vị mợ nhóc nghe xong sẽ không vui.” Kê Từ giải thích rõ ràng đơn giản, đậu xe vào sân, dẫn cậu xuống xe, đi lên nhà Mục Giai.
Mục Giai ở tầng 12, thang máy lại dừng ở tầng 5.
Khi cửa thang máy mở ra, một người mặc đồ đen toàn thân, đội mũ bóng chày kéo thật thấp bước vào.
Kê Từ theo bản năng cẩn thận che Thành Việt ra sau lưng.
Thành Việt từ bả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-gia-day-co-rat-nhieu-vay/1301888/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.