Chương trước
Chương sau
Tóm tắt chương trước: nha đầu Tiết Dĩ An và Bệ Ngạn vô cùng đứng đắn nhúng tay vào án kiện bổn huyện, mặt khác, Bệ Ngạn bọn họ lại phát hiện ra điểm đáng nghi mới.
“Theo ý kiến của ngươi, giữa Dương Phụng Mỹ và Dĩ An, ai mập hơn?”
Lý Tín sửng sốt, khó xử kéo ra một nụ cười. Ở thời đại này, mang bề ngoài với vóc người của hai nữ tử ra so sánh cũng sẽ gặp phải xem thường cùng bị đánh tàn nhẫn, chớ nói chi là ở thời cổ đại rất bảo thủ.
Bệ Ngạn liếc nhìn Lý Tín một cái, ánh mắt thâm thúy ba phần, khẽ mở cánh môi nhả ra hai chữ:
“Nói thật.”
Trong tiềm thức Lý Tín cảm thấy Bệ Ngạn không giống như đang nói đùa, chỉ đành phải nhắm mắt gãi đầu một cái, “Cái này à, chắc chắn là Tiết đại tiểu thư gầy hơn một chút, Dương bà mụ rất béo, có tin đồn ngươi ta ngồi kiệu đi tới thôn bên cạnh, kiệu phu đều đòi nhiều thêm mười văn tiền.”
“…” Tiết Dĩ An lười biếng ngước mắt lên, lần này ngay cả răng cũng không cọ sát, hơi híp mắt cười hì hì hỏi: “Tất An, ngươi chưa từng nhìn thấy Dương Phụng Mỹ sao?”
Vẻ mặt Bệ Ngạn vẫn nghiêm túc như cũ, lại tỉ mỉ quan sát Tiết Dĩ An từ đầu đến chân một phen, mới ôm ngực gật đầu nói:
“Ừ… Hẳn là Dĩ An ngươi có vẻ gầy.”
Ngón tay Tiết Dĩ An dần dần nắm chặt lại, tên ngu ngốc này! Cái Dương bà mụ đó mập không khác gì con heo, một cái trên trời một cái dưới đất, Bệ Ngạn lại còn đường hoàng hỏi người khác là mình gầy hay là ngươi ta gầy.
Lý Tín tranh thủ hỏi vội trước khi Tiết Dĩ An nổi giận:
“Tất công tử, đến cùng ngài muốn làm gì?”
Bệ Ngạn cầm khúc gỗ lên, cười nói:
“Làm thí nghiệm.”
Dưới tàng cây, Tiết Dĩ An ngẩng đầu nhìn cành đây mới treo cổ Dương bà mụ trước đây không lâu một chút, lúc này mới cúi đầu nghi ngờ đưa mắt nhìn Bệ Ngạn và Lý Tín.
“Ngươi xác định làm thí nghiệm này là có thể tìm được manh mối?”
Nếu như không tìm được manh mối, mình còn chạy đến đây trả lại hiện trường như cũ, chẳng phải chết oan sao?
Bệ Ngạn không thể không bố trí khúc gỗ ở dưới tàng cây, lại để cho Lý Tín treo sợi dây ở trên cây, lại duy trì độ cao giống như lúc Dương Phụng Mỹ thắt cổ, lúc này mới rãnh rỗi quay đầu lại nói với Tiết Dĩ An:
“Đạp lên, thắt cổ.”
Tiết Dĩ An bĩu môi, có chút không tình nguyện. Rõ ràng là đã nói để Bệ Ngạn hắn làm vật thí nghiệm thử dược, thế nào lúc này đây, ngược lại mình thành vật thí nghiệm trước rồi.
Bệ Ngạn lại cho rằng Tiết Dĩ An lo lắng an toàn, tròng mắt nhu hòa đi ba phần nói: “Không sợ, ta bảo vệ ngươi.”
Cũng cùng là người, nói lời giống vậy cùng ở một chỗ, trong nháy mắt, tình cảnh mình khóc lóc vùi mặt nhào vào trong ngực Bệ Ngạn ngày hôm qua từng chút tái hiện ở trong đầu, Tiết Dĩ An mắc cỡ đến mức mặt lập tức đỏ bừng.
Cực kỳ tức giận, Tiết Dĩ An kêu to:
“Ai sợ chứ! Tránh ra!”
Đẩy Bệ Ngạn và Lý Tín ra, Tiết Dĩ An liền ra sức đạp lên khúc gỗ, duỗi cánh tay trắng như tuyết ra, quả thật đặt đầu vào trong dây treo. Tiết Dĩ An đang do dự có phải là thật thì phải đạp ngã khúc gỗ treo cổ, liền nghe két một tiếng, dưới chân không còn, đầu óc rầm rầm vang dội, thế nhưng lại thật sự treo ở trên cây tứ chi rối loạn.
Lý Tín cả kinh, đang muốn nhấc chân tiến lên cứu người, chỉ thấy trước mắt thoáng một cái, Bệ Ngạn đã sớm vững vàng ôm lấy Tiết Dĩ An vào trong ngực, ngồi yên ở dưới tàng cây. Lý Tín trợn to mắt, không khỏi than thở, tốc độ của người này thật là nhanh!
Gương mặt Tiết Dĩ An hồng đến mức giống như trứng tôm nấu chín bởi vì ngộp thở, vừa ho khan vừa điên cuồng đấm vào ngực Bệ Ngạn, nếu như vào lúc này ngươi có thể thở hổn hển nói ra lời được, nhất định sẽ khiến cho Lý Tín nghẹn họng nhìn trân trối.
Một tay Bệ Ngạn ôm lấy eo thon của Tiết Dĩ An, mặc ngươi đánh, một tay nhặt lên khúc gỗ đã bị gãy thành hai khúc trên đất, nhướng mày nhìn về phía Lý Tín.
“Hiểu không?”
Lý Tín cau mày nhìn về phía khúc gỗ, nhất thời vỗ tay như đã bừng tỉnh hiểu ra.
“Tiết đại tiểu thư mảnh khảnh như thế, đạp lên khúc gỗ thì liền gãy, huống chi là Dương bà mụ? Cho nên những đống gỗ hoàn chỉnh không tổn hao gì ở hiện trường có vấn đề…” Trầm ngâm sờ sờ mũi, tròng mắt Lý Tín lóe sáng, nói:
“Hiện trường này hoàn toàn không phải là hung án thứ nhất, là hiện trường giả do hung thủ bố trí!”
Bệ Ngạn gật đầu một cái,
“Đống gỗ đặt ở phòng chứa củi ẩm ướt lâu năm, không thể nào thừa nhận được người lực lượng, nếu như Dương Phụng Mỹ thật sự chết do thắt cổ, khúc gỗ hiện trường hẳn là gãy thành hai khúc.”
Lý Tín sùng bái, chắp tay ôm quyền nói:
“Tất công tử quả thật là mưu kế hơn người, ta trở về sẽ báo cáo điểm đáng ngờ này cho đại ca.”
“Đợi chút.”
Lý Tín đã bước chân ra, xoay người nói:
“Tất công tử còn có phân phó gì?”
Bệ Ngạn lắc đầu một cái, “Đừng nói cho nha đầu là chúng ta phát hiện.” Hắn có ngu hơn nữa, cũng nhìn ra được cái tên nha đầu mới vừa rồi đó không thích hắn và Tiết Dĩ An nhúng tay vào án kiện.
Lý Tín sáng tỏ chớp chớp mắt, lúc này mới xoay người cáo từ. Bệ Ngạn thở dài một hơi, nhìn về phía Tiết Dĩ An.
Chỉ thấy người ngọc trong ngực ho khan đã dừng lại, trên khuôn mặt thanh tú cũng biểu lộ sắc hồng kiều diễm, hai mắt sáng như sao quá nghiêm túc bởi vì trận ho khan mới vừa rồi, cũng là long lanh lóe sáng động lòng người, thật là xinh đẹp không nói ra được.
Tiết Dĩ An thấy Bệ Ngạn nhìn mình chăm chú đến hai mắt ngẩn ra, phát cáu đẩy Bệ Ngạn ra, mắng to:
“Ngươi khốn kiếp!” Nếu như vừa rồi hắn đến chậm một bước, mình đã thành oan hồn rồi.
Bệ Ngạn sờ sờ mũi, lúc này mới thu lại tầm mắt nói:
“Ta không ngờ tới ngươi lại nhanh chui vào trong sợi dây như vậy.”
Tiết Dĩ An vểnh môi lên, mặc dù tên ngu ngốc này đần độn, nhưng lúc suy đoán án kiện giống như lại… Ách ~ mặc dù rất không muốn thừa nhận, nhưng lúc hắn suy đoán án kiện thì phần lớn thời điểm đều là chính xác. Trước khi hắn “Trở lại hiện trường như cũ” liền sớm biết cái khúc gỗ này sẽ gãy, nói cách khác, Bệ Ngạn là sớm biết mình sẽ té ngã, hắn hoàn toàn chính là cố ý!
Há miệng mắng chửi rồi đứng dậy, Tiết Dĩ An giận dỗi xoay người rời đi, nhưng chưa đi được hai bước lại vấp phải tảng đá ngã xuống.
“Ô ——” phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào y hệt tiểu hài nhi, Tiết Dĩ An lặng lẽ nói mình thế nào lại xui xẻo như vậy, không đúng, là kể từ sau khi ở chung một chỗ với tên ngu ngốc này thì mới xui xẻo như vậy.
Bệ Ngạn cũng không ngờ tới Tiết Dĩ An còn có thể ngã lần nữa, cũng vội vàng đi tới kiểm tra, lại bị Tiết Dĩ An đẩy ra nói:
“Ngươi tránh ra tránh ra đi! Ô ô ——hiện tại chân của ta bị thương rồi, cái cổ cũng đau dữ dội, vốn đang định đi mua thuốc, oa!”
Nói đến chỗ đau lòng, Tiết Dĩ An dứt khoát cao giọng khóc lớn.
Người mốc rồi, thật là uống nước cũng tắc kẽ răng. Vốn là tối hôm qua còn hưng phấn tính toán hôm nay đi cửa hàng mua chút dược liệu, làm chút “Nguyên liệu” thượng hạng để Bệ Ngạn thử nghiệm, không ngờ tới, trộm gà không được còn mất nắm gạo, ngược lại tự mình thành vật thí nghiệm trước, kết quả còn thảm hại như vậy, nhìn điệu bộ này, hôm nay cũng không mua được dược liệu rồi.
Bệ Ngạn thấy Tiết Dĩ An ngồi dưới đất khóc lớn, cũng hoảng loạn tay chân. Lần này hắn không biết nên ôm thế nào, dụ dỗ thế nào, Tiểu Miêu này đều không nghe lời, a ô a ô tiếng khóc càng lúc càng lớn, trong chốc lát, thôn dân chung quanh liền bắt đầu chỉ chỉ chõ chõ, bàn luận xôn xao ở phía xa.
Bệ Ngạn thu thập hồi lâu, thấy không có hiệu quả, cũng xuất ra mồ hôi toàn thân, trong tâm càng hung ác, dứt khoát trực tiếp cúi người ôm lấy Tiết Dĩ An bước đi.
“A ——” vốn đang đắm chìm trong thương tâm, Tiết Dĩ An kêu to lên, “Ngươi làm gì đấy? Dâm tặc mau buông ta ra!”
Bệ Ngạn bị đánh ầm ầm ầm, mặt cũng bị tiểu miêu này nhào nặn, nhưng vô luận như thế nào, Bệ Ngạn vẫn cứng rắn cắn răng không chịu buông tay, đợi một chút trở lại phòng của hai người tại Đồng Phúc khách điếm, lúc này mới để người trong ngực xuống.
Tiết Dĩ An rốt cuộc được giải thoát, đoạn đường này bị nhìn chằm chằm đủ rồi, dứt khoát buồn rầu cầm chăn che kín thân thể, nói gì cũng không chịu đi ra.
Lan Nhan theo đuôi vào phòng cũng là nghẹn họng nhìn trân trối, “Các ngươi, này ——”
Bệ Ngạn quay đầu lại, cắt đứt sự kinh ngạc của Lan Nhan, đứng đắn nói:
“Tẩu tử, tẩu giúp đệ khuyên nhủ Dĩ An,“ dứt lời, lại vỗ vỗ chăn nói, “Dĩ An, ngươi đừng khóc nữa, không phải là ngươi muốn đi mua dược liệu sao? Ta sẽ đi mua giúp ngươi.”
Dứt lời, liền cầm đơn thuốc trên bàn lên, lại sải bước đi ra khỏi khách điếm.
Tiết Dĩ An vốn đang giả bộ đà điểu ở trong chăn, vừa nghe Bệ Ngạn muốn đi mua thuốc giúp mình, vội vàng xốc chăn lên muốn nói gì đó, nhưng chờ nàng lại nhìn thấy ánh mặt trời, nơi nào còn có một chút xíu bóng dáng của Bệ Ngạn, ngược lại là Lan Nhan, nâng cao cái bụng bự sắp sinh, cười dịu dàng nhìn về phía mình nói:
“Dược liệu? Dĩ An muội muội, muội sẽ không lại muốn làm chuyện xấu gì đó chứ?”
Bệ Ngạn tự mình mua dược liệu trở lại, một buổi chiều, Tiết Dĩ An cũng tự giam mình ở trong phòng, thẳng đến tối mới ra ngoài vội vàng bới hai chén cơm.
Bệ Ngạn lo lắng nhìn Tiết Dĩ An một chút, nói:
“Thuốc diệt giun đũa đó tạm thời không mua được, ta xin Tam ca giúp ta vào biển hái.”
Nghe vậy, Tiết Dĩ An đang ăn cơm ho khan mãnh liệt mấy tiếng, cũng may bây giờ là đêm khuya, tất cả mọi người đã ngủ, chỉ có vị hôn phu nhìn thấy mình bị nghẹn không tình là luống cuống đi?
Tiết Dĩ An ho khan đủ rồi, mới nói:
“Không có khoa trương như vậy chứ? Vào biển hái?” Thật ra trong bụng có giun đũa hay không thì Tiết Dĩ An đều rõ ràng hơn ai khác, cho nên Bệ Ngạn phí nhiều công sức tìm thuốc giúp nàng khiến nàng ít nhiều gì vẫn có chút áy náy.
Bệ Ngạn lắc đầu.
“Dược liệu được hái ở cửa hàng đều không tươi mới, ăn trị ngọn không trị gốc.”
Khóe miệng Tiết Dĩ An co giật, vị hôn phu này thật đúng là săn sóc.
Bệ Ngạn thấy Tiết Dĩ An nhìn mình chằm chằm, ngưng trọng nói:
“Ngươi yên tâm, ta đã đáp ứng ngươi liền nhất định tìm được thuốc cho ngươi.”
Nghe lời này, Tiết Dĩ An đâu còn nuốt trôi cơm, tên ngu ngốc này chính là ruột quá thẳng, trong bụng có giun đũa hay không mắc mớ gì tới ngươi, ngươi lo lắng như vậy không phải hại ta càng thêm áy náy sao?
Tiết Dĩ An đặt đũa xuống, ngượng ngùng nói:
“No rồi.”
Bệ Ngạn cau mày, “Thật no rồi?”
Tiết Dĩ An tùy tiện gật đầu một cái, nếu như ngươi không phải nói giun đũa thì có lẽ ta có thể ăn nhiều một chút.
Bệ Ngạn nói: “Một buổi chiều mình ngươi đều chế thuốc ở trong phòng sao?”
Tiết Dĩ An gật đầu,
“Đúng vậy, ta mang toàn bộ phương thuốc mà sư phụ cho ta trước kia làm thành thuốc viên, đây là phúc tả hoàn, đây là ngưng thần hoàn, bảo thai hoàn…” Tiết Dĩ An vừa nói vừa lục bình bình lon lon trên người ra, dâng lên như hiến vật quý, khi chỉ đến bình mị dược, Tiết Dĩ An dừng một chút, mới cười gian nói:
“Cái này sao, hì hì, là cho nhị ca của ngươi dùng.”
“Nhị ca của ta?” Bệ Ngạn cầm bình lên nhìn kỹ một chút, “Nhị ca của ta cũng đáp ứng thử thuốc cho ngươi sao?”
Tiết Dĩ An nhìn nhìn trên lầu, làm một động tác “Xuỵt”, lúc này mới nhỏ giọng nói:
“Đúng vậy, nhị ca của ngươi bị bệnh, nhưng chính bản thân hắn còn không biết, cho nên tẩu tử xin ta chế thuốc giúp hắn. Ngươi cũng đừng nói cho hắn biết, tránh cho hắn lo lắng.”
Tiết Dĩ An bịa chuyện trôi chảy, còn thật sự lừa gạt tiểu ngu ngốc chính trực Bệ Ngạn.
“Nhưng,“ Bệ Ngạn gãi gãi đầu, “Thuốc này của ngươi có thể thành sao?” Lại nói, mình đã lĩnh giáo qua kỹ thuật khám nghiệm tử thi của Tiết Dĩ An, vì vậy Bệ Ngạn không thể nào tin tưởng y thuật của Tiết Dĩ An, ngộ nhỡ sau khi nhị ca dùng thuốc này mà hỏng mất thì làm thế nào?
Tiết Dĩ An lại không cho là đúng, phe phẩy tay áo nói:
“Chuyện này không cần ngươi quan tâm,“ dứt lời lại ngáp một cái thật to, một ngày phối thuốc đúng là có chút mệt nhọc, Tiết Dĩ An gom lại một bàn hài cốt, chỉ huy như đương nhiên:
“Tất An ngươi thu thập bát đũa đi, ta mệt nhọc đi lên trước.”
Dứt lời, Tiết Dĩ An lại thật sự yên tâm thoải mái đi lên lầu, đi tới nửa chừng mới đột nhiên nhớ tới gì đó, quay người lại gọi Bệ Ngạn đang dọn dẹp bát đũa.
“Lúc ngươi đi lên thuận tiện giúp ta mang thuốc lên nha.”
“Ohm, được!”
Nhìn bóng dáng phu nhân tương lai dần dần biến mất hẳn ở cuối cầu thang, Bệ Ngạn mới cau mày lần nữa cầm lên bình mị dược, Dĩ An nói này là cho nhị ca dùng, nhưng y thuật của nàng…
Nghĩ tới bản lĩnh khám nghiệm tử thi của Tiết Dĩ An, Bệ Ngạn không tự chủ được rùng mình một cái.
Đang do dự làm thế nào, Bệ Ngạn lại đột nhiên nhớ tới Tiết Dĩ An nói qua chuyện muốn lấy mình thử thuốc, đúng vậy! Bệ Ngạn vỗ vỗ đầu của mình, nếu đều phải thử thuốc, sao không giúp nhị ca thử xem thuốc này một chút trước? Dù sao Cửu Nương và phụ thân đều nói mình khỏe mạnh giống như con trâu, cho dù thuốc này thật sự phối thất bại, phần lớn đều là đi đại tiện hai ngày.
Cứ suy nghĩ như vậy, trên mặt Bệ Ngạn chất phác tươi như hoa, cười ngây ngô “phúc hậu” hai tiếng, Bệ Ngạn không nghĩ ngợi thêm mở bình mị dược ra, đổ ra ba viên liền ném vào trong miệng, cũng không nhai, trực tiếp nuốt xuống.
Ừ, Bệ Ngạn hài lòng gật đầu một cái, lần này rốt cuộc yên tâm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.