A Ân bối rối.
Nào có người nào bá đạo như vậy! Nói cũng không nói liền tiền trảm hậu tấu. Trực tiếp thả hoa đăng rồi lại ép buộc ba tám đời dây dưa.
Nàng nhìn hoa đăng đã trôi xa, khuôn mặt đau khổ.
…Bây giờ muốn vớt trở về cũng không vớt được.
Hắn lại xiết chặt tay nàng, hỏi: “Muốn vớt về ư?”
Nàng nói: “Ba mươi tám đời, chỉ sợ hầu gia muốn hối hận cũng khó.”
Hắn nhíu mày.
Nàng lập tức đổi giọng: “Minh Mục!”
Chân mày hắn lúc này mới giãn ra, đúng lúc này Ngôn Thâm mang một cái hòm đi tới, lại ấp a ấp úng đặt xuống trước mặt nàng, nói: “Khởi bẩm Hầu gia, thuộc hạ đã đưa cô nương về rồi. Khi trở về, nhìn thấy một sạp hàng sắp đóng cửa, thấy hoa đăng cũng không tệ liền thuận tiện mua về.”
Cái rương vừa mở ra, đảo qua đảo lại, ít nhất cũng phải có bay, tám chiếc hoa đăng.
Ngôn Thâm bị A Ân trừng mắt nhìn, cảm thấy thật không hiểu chuyện gì. Hầu gia nhà hắn muốn khiến Ân thị vui vẻ, nghĩ nàng thích hoa đăng, mới liều màng giúp hầu gia nhà hắn mua. Nào ngờ mua về rồi chẳng thấy Ân thị cao hứng tí nào, trái lại còn không được một lời cảm ơn.
Có điều Ngôn Thâm tất nhiên là không biết sáng nay hầu gia nhà hắn đối với chuyện tahr đèn hoa đăng còn tỏ vẻ khinh bỉ, lúc trước đối với A Ân lại bịa chuyện về việc thả hoa đăng ở Vĩnh Bình.
A Ân rất sợ hắn lại muốn thả hoa đăng nưa, vội vàng nói: “Ta có chút mệt rồi…”
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-duoc-the/932598/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.