*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tư Không Dịch phản ứng cực kỳ nhanh, nhanh đến nỗi làm ba tên theo dõi cậu choáng váng. Bọn chúng vốn nghĩ bắt cóc tiểu minh tinh này chỉ một phút là xong, dù bên cạnh cậu ta có chó mèo đi nữa thì cũng chỉ là pets mà thôi, căn bản không đủ làm người ta sợ hãi.
Nhưng tình huống hiện tại làm bọn chúng bất ngờ. Thằng nhãi này giống như đột nhiên mọc con mắt sau lưng, lập tức tăng tốc vọt vào trung tâm thương mại, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
“Làm sao đây? Boss đã ra lệnh phải bắt thằng nhãi kia. Nếu không Yến Khôn về nước không quay lại nữa thì chúng ta coi như uổng công.” Một người da đen cao lớn mặc quần thể thao lên tiếng, bên cạnh là một tên da trắng đeo kính râm.
“Lục soát! Bảo Condor xem camera giám sát, nhất định phải tìm được hắn. Hiện tại bên cạnh hắn không có thuộc hạ của Yến Khôn, chính là lúc hắn yếu nhất, nếu bây giờ chúng ta không bắt được hắn, đến lúc Yến Khôn quay lại càng không có cơ hội.” Người da trắng lạnh lùng mở miệng, sau đó hắn và người da đen kia nhanh chóng tìm kiếm trong trung tâm thương mại.
Lúc này Tư Không Dịch đã đổi áo khoác trắng, tùy tiện mua một cái nón màu nâu trong trung tâm thương mại đội lên. Cậu và bọn nhóc từng người tìm cơ hội ra khỏi trung tâm thương mại, sau đó trực tiếp về biệt thự. Tuy lúc này Yến Khôn không ở Mỹ, nhưng nhóm người lão Hắc đều ở lại. Chỉ cần có thể về đến khu biệt thự, nhóm người theo dõi cậu chắc chắn không thể làm gì được. Mà cậu còn có Tiểu Văn và Tiểu Bạch bên cạnh, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì lớn. Trừ phi đối phương phái tay súng bắn tỉa tầm xa đến bắn cậu.
Tư Không Dịch nghĩ như vậy rồi lại bật cười, chuyện này sao có khả năng chứ? Chỉ là bàn chuyện làm ăn mà thôi, mua bán phải thấu tình đạt lý, coi như không đàm phán thành công cũng không đến nỗi giết người chứ? Ừm, cậu tin tưởng trị an sẽ không kém như vậy.
Kết quả, nửa tiếng sau Tư Không Dịch bị hung hăng vả mặt.
Cậu không cảm xúc nhìn bạn bè quốc tế đang la hét xung quanh, tài xế taxi liên tục chửi bới “Shit! Shit!”.
Xoảng một tiếng, cửa sổ xe taxi phía sau bị bắn thành cái mạng nhện, tài xế đập mạnh tay lên vô lăng, Tư Không Dịch cho là ông ta sẽ chửi “Shit!”, ông ta lại đột ngột đạp thắng xe, quay đầu rống cậu: “Xuống xe!”
Tư Không Dịch lập tức ngơ ngác: “Tại sao tôi lại phải xuống? Bên ngoài rất nguy hiểm!”
Tài xế tức giận gào một tiếng: “Người phương đông xảo quyệt! Đừng tưởng ông đây không biết làn đạn kia hướng về cậu! Dù ông lái thế nào nó cũng nhắm bắn xe ông, nhất định là mày! Không đòi tiền là tốt lắm rồi, mau xuống xe!”
Tư Không Dịch cảm khái trí thông minh của ông chú tài xế nước ngoài này, nhưng cậu cũng không ngu, lúc này mà xuống, không có xe che chắn, dù có Tiểu Văn, Tiểu Bạch và Cỏ Nhỏ bảo vệ cũng khó tránh kết quả bị một phát súng đoạt mạng nha! Vậy nên chú à, xin lỗi nha!
Tư Không Dịch cười hì hì với tài xế, ông ta vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên cảm thấy cổ hơi ngứa, sau đó cả người buồn ngủ không chịu nổi.
Cậu thấy vậy nhanh chóng chuyển ông chú tài xế qua ghế phó lái, còn cậu thì ngồi sau tay lái, chỉnh chỉnh này nọ rồi lái xe về phía trước.
Lúc này ba tên bắt cóc trong chiếc Buick thấy taxi không dừng lại mà còn không biết sống chết chạy về phía trước, chúng lập tức cười lạnh một tiếng: “Ồ, không chừng đó chính là một tài xế phương đông, nửa ngày cũng không biết chúng ta đang cảnh cáo hắn.”
“Nếu hắn đã không biết tốt xấu thì đừng trách chúng ta! Đến lúc đó chỉ cần không giết người là được rồi! Đi! Đuổi theo!”
Tư Không Dịch lái chiếc taxi, thể nghiệm đãi ngộ của siêu sao đi đến đâu là có người la hét đến đó, vấn đề là cậu lái xe không thành thục, hơn nữa phía sau có người đuổi theo, còn thỉnh thoảng bắn một phát. Mặc dù không đến nỗi luống cuống tay chân nhưng cậu cũng hoảng hốt, lái bừa mà không nhìn được, không những lái ra ngoại ô mà còn chui vào ngõ cụt.
Tư Không Dịch nhìn bức tường trước mặt, hận không thể dứt khoát lái xe đâm sập luôn, không chừng có thể giống trong phim, đâm thành một lỗ trên tường, sau đó thoát khỏi vòng vây?! Đáng tiếc đây không phải là xe của cậu, cậu còn làm ông chú tài xế này liên lụy, thật sự không thể làm bậy. Hơn nữa, cậu không giỏi đánh tầm xa, cậu thiên về cận chiến hơn!
Tư Không Dịch nghĩ vậy bèn cắn răng dừng xe lại. Trong lòng thầm nghĩ, cậu ngược lại muốn xem đám người này có ý gì, chỉ cần không phải một phát bắn bỏ cậu, dù cho cậu thời gian một hơi thở, cậu cũng có thể bất bại.
Bọn Jack thấy đuổi theo gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng chiếc xe taxi cũng bị chúng dồn vào ngõ cụt, chúng nhướng mày hớn hở, dữ tợn vọt xuống kéo tài xế taxi bên ghế phó lái xuống, hung hăng đấm ông ta một cái, làm tài xế sắp tỉnh lại hôn mê tiếp.
“Cho mày chạy!”
Tư Không Dịch bên cạnh chậc một tiếng, Tiểu Văn nhanh chóng chích mỗi tên một phát.
Sau đó cậu mới yên tâm giơ hai tay lên: “Mấy người, tài xế vô tội. Không phải các người đuổi theo tôi sao?”
Jack thấy sai người bèn bực bội chửi một tiếng, sau đó hắn nhìn Tư Không Dịch, cau mày khó hiểu nói: “Nhìn mày cũng thường thôi, sao có thể mê hoặc Yến Khôn vậy?”
Tư Không Dịch nghe thế quả thật không biết phải phun tào thế nào, cậu đã nghe đủ loại bình luận về ngoại hình của cậu, nhưng đây là lần đầu tiên có người nói cậu xấu xí. Cậu chỉ có thể chân thành nhìn Jack nói: “Có thể anh ta cảm nhận được vẻ đẹp bên trong của tôi.”
Khóe miệng Jack giật một cái, giơ khẩu súng trong tay hung tợn nói: “Câm miệng! Ngoan ngoãn đi theo bọn tao, nếu không mày chờ chết đi!”
Mặc dù lúc này Tư Không Dịch có thể dễ dàng làm ba tên này sống không bằng chết, nhưng nếu cậu làm vậy, không chừng phe địch sẽ phái càng nhiều tên đuổi giết cậu. Tuyệt đối không thể làm chuyện nguy hiểm như vậy, huống chi lúc này cậu còn đang hờn dỗi người nào đó, 30 Tết ném bạn trai – bạn đời tương lai ngây ngô một mình ở nước Mỹ, xảy ra chuyện để hắn sốt ruột một chút mới được. Phỏng chừng mấy tên này bắt cậu chỉ vì chuyện làm ăn của Yến Khôn.
Thế là sau khi Tư Không Dịch bị áp giải lên xe, cậu sờ đầu Tiểu Bạch hỏi một câu: “Ba vị, tôi chỉ là một tiểu minh tinh mà thôi. Hẳn là không làm gì trêu chọc đến chuyện của các người chứ? Sao mấy người lại phải đuổi giết tôi? Mấy người hành động ồn ào như vậy, không sợ cảnh sát sao?”
Ba tên kia nghe cậu hỏi vậy phách lối cười lớn. Thật lâu sau một người da trắng mới trả lời: “Tụi tao đã chuẩn bị lo liệu quan hệ trước hết rồi, huống chi dọc đường không làm ai bị thương, chuyện này chỉ là một trò đùa dai mà thôi, điều động cục cảnh sát làm gì?”
“Mà mày, ai bảo mày tìm một kim chủ không có mắt? Không biết điều thì bị trừng phạt thôi.”
Tư Không Dịch nghe vậy ha hả trong lòng, rốt cuộc ai mới không biết điều, để tao chờ xem.
Một giờ sau, Tư Không Dịch bị đưa vào một căn biệt thự sang trọng ở ngoại ô. Nói là biệt thự, cậu lại cảm thấy nơi này có thể gọi là một tòa lâu đài nhỏ. Sau khi vào trong, cậu bị đẩy ngồi xuống sô pha, cũng không ai thô bạo với cậu, nhưng những hình ảnh ở đây làm cậu thấy bẩn mắt.
Chỉ thấy Richard thong thả ngồi trên sô pha bằng da thật, có một người phụ nữ xinh đẹp và một người đàn ông anh tuấn đang đấm bóp cho ông ta. Nói là đấm bóp nhưng bàn tay người phụ nữ kia đã di chuyển đến địa phương không thể miêu tả, tên đàn ông cũng không kém cạnh, bàn tay vuốt ve ngực Richard đầy tình sắc.
Tư Không Dịch: “…” Bảo bảo mới trưởng thành, mấy người làm vậy, nhóm fan chị gái, bác gái, mẹ hiền mà biết sẽ dùng nước miếng dìm chết mấy người.
Nhưng cậu nhanh chóng không có tâm tư nghĩ đến các fan, cậu trợn to mắt nhìn đôi nam nữ trước mặt, bắt đầu lo lắng cho fan của hai người này.
[Má nó má nó má nó! Tiểu Văn, mày mau nhìn giúp tao! Đây có phải là Louis và Jenna không?! Không phải hai người là cặp vợ chồng kiểu mẫu nổi tiếng ở Mỹ sao?! Má nó, bọn họ chỉ kết hôn trên danh nghĩa thôi hả?]
Richard vừa hưởng thụ Louis và Jenna hầu hạ, vừa hài lòng nhìn Tư Không Dịch lộ vẻ mặt kinh hoàng.
Ông ta cảm thấy Tư Không Dịch bị khí thế vương giả của bản thân làm khiếp sợ nên mới lộ vẻ mặt như vậy, nhưng nếu ông ta cẩn thận quan sát sẽ biết, Tư Không Dịch sợ hãi như vậy chỉ vì “phim con hêu” trước mặt.
[Tiểu Bạch, nhanh chụp lại, tin tức này có thể làm toàn bộ giới giải trí cả nước Mỹ chấn kinh đây. Ảnh đế và vợ cùng ra trận, quả nhiên bạn bè quốc tế thật cởi mở!]
Bên này Tiểu Bạch không cần phải nhắc đã ngồi trong góc bắt đầu lén quay chụp. Bên kia Tiểu Văn không tiếng động chích cho mỗi người trong biệt thư một mũi virus “cho mày xỉu mày liền xỉu”. Bảo đảm tiểu chủ nhân an toàn mới không tiếng động bay trở lại.
“Tư Không Dịch tiên sinh, cậu không cần sợ, tôi chỉ muốn mời cậu đến uống trà mà thôi.” Richard bày vẻ mặt như chó sói đóng giả bà ngoại, mỉm cười nói: “Nghe nói hôm nay là 30 Tết Trung Hoa, là ngày đoàn viên, chậc chậc.”
Tư Không Dịch nhướng mày: “Nhà tôi không có người nào khác, chỉ có đám thú cưng, vậy nên đối với tôi, có ngày này hay không cũng giống nhau mà thôi.”
Richard cười bưng tách cà phê trên bàn lắc đầu một cái: “Ha ha, sao có thể giống được? Tuy không có cha mẹ, nhưng không phải cậu còn có tình nhân sao? Yến tổng cũng thật là, rõ ràng là đích thân đưa cậu đến đây, còn cùng cậu đi quay phim và du ngoạn, nhưng vào ngày quan trọng nhất lại quay về nhà, điểm này không tốt rồi. Sao có thể để người đẹp như cậu cô đơn như vậy chứ? Cậu xem, như tôi đây, tôi tuyệt đối sẽ không để mỹ nhân cô đơn, tôi thích Jenna nhất nhưng Louis cũng rất tốt, vậy nên tôi liền ở bên cạnh bọn họ. Cậu nhìn đi, bây giờ chúng tôi càng vui vẻ, đúng không?”
Khóe miệng Tư Không Dịch giật một cái, đúng vậy, đến lúc đó ông vui vẻ rồi bị thượng mã phong, sau đó chết trong vui vẻ luôn.
*Thượng mã phong hay còn gọi là phạm phòng, (có một số nơi người ta gọi là “trúng phong, trúng phòng”) là một hiện tượng có thể gây đột tử hoặc để lại di chứng ở con người khi sinh hoạt tình dục ở một số điều kiện nhất định. Đông y gọi là chứng tẩu dương, nếu chứng tẩu dương xuất hiện khi đang giao hợp gọi là thượng mã phong, nếu xuất hiện sau khi đã giao hợp xong gọi là hạ mã phong.
“Tôi và Yến tổng không phải là loại quan hệ đó, ông bắt tôi cũng vô dụng.”
Richard cười lắc đầu: “Tư Không Dịch tiên sinh, nếu tôi đã bảo thuộc hạ dẫn cậu tới thì tôi rất chắc chắn cậu là người quan trọng với Yến tổng. Hay là chúng ta đánh cược, thế nào?”
“Đánh cược gì?” Tư Không Dịch cảm thấy gã này muốn kiếm chuyện.
“Ha hả.” Richard không nói tiếp mà dứt khoát gọi điện thoại, chỉ chốc lát đã được bên kia bắt máy.
Giọng nói lạnh lùng của Yến Khôn truyền đến trong điện thoại: “Richard, chuyện gì? Tốt nhất nói ngắn gọn thôi, bây giờ tôi rất bận.”
Richard cười phá lên: “Thật khéo, Yến, tôi cũng không muốn nói nhiều với cậu làm gì, một câu là đủ rồi. Tốt nhất trước tám giờ tối nay cậu phải đến biệt thự của tôi, nếu không tình nhân của cậu sẽ mất mạng. À, ngoại hình cậu ta cũng được lắm, lại là một minh tinh, có lẽ không phải mất mạng mà là được rất nhiều người yêu thương đó.”
Hai mắt Tư Không Dịch lạnh lẽo.
Tiểu Văn dứt khoát xong lên chích cho Richard thêm một mũi virus.
Một lúc sau điện thoại di động mới truyền đến giọng của Yến Khôn, giọng nói của hắn gần như không thay đổi, nhưng Tư Không Dịch lại có thể cảm nhận được người bên kia đã xù lông: “Ông bắt cóc Tiểu Dịch.”
Richard cười đắc ý: “Tôi chỉ mời cậu ta đến làm khách thôi. Nhân tiện muốn mời cậu bàn lại chuyện giao dịch hợp kim. Yên tâm đi Yến, chỉ cần cậu đến đây đúng giờ, tôi nhất định không làm chuyện gì quá đáng với bảo bối tâm can của cậu đâu.”
Yến Khôn cười lạnh một tiếng, sau đó dứt khoát cúp điện thoại.
Richard hơi bất ngời khi không nghe được âm thanh tức đến khó thở của Yến Khôn, thế nhưng ông ta tin tưởng sự điều tra của ông, cho dù Tư Không Dịch không phải là tình nhân của Yến Khôn, chỉ là bạn thân thôi cũng đủ làm Yến Khôn sợ ném chuột sợ vỡ bình, phải chạy tới cúi đầu thuần phục ông ta.
Nghĩ đến một tên cực kỳ ngạo mạn, vĩnh viễn không nhường bước một ai chỉ lát nữa thôi sẽ cúi đầu trước mặt ông ta, Richard có một loại hưng phấn khó hiểu, vì thế ông ta dứt khoát giơ tay kéo Jenna ngồi lên đùi, hung hăng nhào nặn hai bánh bao đầy đặn của cô ta, ngay trước mặt Tư Không Dịch mà bắt đầu làm bừa.
Tư Không Dịch: “…”
May mắn bọn họ chỉ sờ sờ hôn hôn, nếu không Tư Không Dịch có thể bị bọn họ làm buồn nôn đến chết.
Bây giờ là hai giờ chiều, nếu lúc này Yến Khôn xuất phát từ Trung Quốc, chạy hết tốc lực mới có khả năng đến đây trước tám giờ. Tư Không Dịch nhìn một màn bừa bãi kia một lúc lâu, dường như Richard không nhịn được nữa, ra lệnh cho Jack và sáu tên vệ sĩ một tiếng, sau đó dẫn Jenna và Louis đi lên lầu. Không cần nghĩ cũng biết bọn họ muốn làm gì, cậu ngồi yên trên ghế sô pha, từ từ nhắm hai mắt lại, bảo Tiểu Văn đi nhìn một chút.
Tiểu Văn vo ve hai tiếng bên tai cậu rồi bay lên lầu. Một lúc lâu sau, Tư Không Dịch lại nghe thấy tiếng vo ve bên tai.
[Gần đây em mới nghiên cứu một loại virus mới, có thể làm cho người ta sa vào chuyện này không thoát ra được, phỏng chừng bọn họ có thể làm đến một ngày một đêm, sau đó, ừm, một ngày một đêm này làm hết cả đời của bọn họ luôn. Tiểu chủ nhân thấy virus này thế nào?]
Tư Không Dịch nheo mắt, nghiêm túc khen ngợi Tiểu Văn: [Sau này đối phó với tra nam tra nữ, virus này chính là hóa thân của chính nghĩa!]
Tiểu Văn rất vừa lòng vo ve vài tiếng. Một tiếng đồng hồ cứ như vậy trôi qua.
Trong vòng một giờ này, Jack lên lầu xem xét ba người Richard còn đang làm quên trời quên đất. Tiếng rên dâm đãng của Jenna vang vọng khắp căn biệt thự hai tầng, khiến cho người ta nghe mà rục rịch. Mặc dù Tư Không Dịch nhắm mắt nhưng cậu có thể cảm nhận được hơi thở táo bạo và nguy hiểm trong không khí. Lúc cậu cảm giác được có người đến gần, cậu lập tức mở mắt ra.
Con ngươi tối đen mà thâm thúy lóe lên một tia sáng, cực kỳ sắc bén và mê hoặc người khác. Một tên vệ sĩ da trắng đang vươn tay ra, hắn thấy Tư Không Dịch đột nhiên mở mặt, đầu tiên là hơi khựng lại, sau đó nuốt nước bọt, thật sự mặc kệ giơ tay nắm bả vai Tư Không Dịch.
“Hammer Ollie! Mày định làm gì?!”
Gã đàn ông da trắng tên là Ollie nắm vai Tư Không Dịch không buông: “Không phải hắn chỉ là một minh tinh sao? Chẳng phải minh tinh là kỹ nữ, trời sinh để người ta chơi đùa à? Tao không động đến hắn, tao chỉ bảo hắn giải buồn cho tao thôi!” Gã vừa nói xong, bàn tay từ bả vai trượt xuống nắm tay Tư Không Dịch, kéo tay cậu ấn vào cậu em của gã.
Jack và mấy tên vệ sĩ kia còn chưa kịp phản ứng, Tư Không Dịch đã rút mạnh tay về, sau đó hung hăng đá một cú vào em trai nhỏ của gã Ollie, cú đá kia cậu dùng hết toàn bộ sức lực, trực tiếp đá gã phế luôn!
“Á –!!”
Ollie ôm phía dưới đau đớn lăn lộn dưới đất, bọn người Jack lập tức cầm súng nhắm ngay Tư Không Dịch.
Cậu nhìn khẩu súng chỉ cười lạnh một tiếng: “Rác rưởi, mày là cái thá gì mà dám làm bẩn tay tao.”
Tuy nhóm người Jack tức giận với hành động của Tư Không Dịch nhưng cũng không thể làm gì cậu, dù sao cũng là Ollie tự tìm lấy. Ngay lúc Jack định uy hiếp để Tư Không Dịch ngoan ngoãn một chút, bỗng bên ngoài truyền đến tiếng máy bay trực thăng, bọn hắn vừa định cẩn thận lắng nghe thì một tiếng nổ đinh tai nhức óc đột ngột vang lên ngay trong khu biệt thự!
Chít chít chít chít!
[Trời đất! Yến phiếu cơm lái máy bay bắn nổ nhà! Tiểu chủ nhân, mau nằm xuống!]
Lúc này Tư Không Dịch vẫn còn ngơ ngác, ngay sau đó cậu bị Đại Hoàng đẩy ngã nhào xuống đất, vừa ngẩng đầu lên liền nghe thấy tiếng nổ mạnh ầm ầm liên tiếp không ngừng khắp bốn phía biệt thự.
“… Đây cũng… quá hung bạo.”
Richard nổi giận lao xuống từ lầu hai: “Xảy ra chuyện gì?! Xảy ra chuyện gì?! Ai dám tập kích tao?!”
Ngay lúc đó, toàn bộ mọi người trong biệt thự nhìn thấy cánh cửa bị một người hung hăng đá văng, bụi đất bay lên mù mịt, Yến Khôn mặc áo khoác và tây trang màu đen xuất hiện, đầu tóc hơi lộn xộn lại có vẻ càng thêm lạnh lùng ngạo mạn, hắn đạp giày da từng bước đi tới.
“Richard. Ông tìm tôi uống trà chiều à?”
Tư Không Dịch:…
Chết cha, ông nội này không đeo kính!!
________________________________
Thắp nến, vội quá anh quên đeo kính, tiêu ông rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]