“ Thất ca ca.. huynh cứ như vậy, đợi đến khi vương phi tỉnh lại, sẽ ngã xuống mất…” Hoa Tuyết Yên thở dài khuyên nhủ. Hàn Kỳ ngẩng đầu nhìn Hoa Tuyết Yên, ảm đạm cười. Nàng ấy… chính là còn trở lại sao?! hắn chính là lờ mờ nhận được điều gì, chỉ là không dám đoán cũng không có dũng khí đối mặt với nó mà thôi. Nguyên lai hắn cũng nhát gan như bao kẻ khác!“ Thất ca ca, vài hôm trước ở đây, vương phi có nói với muội vài điều…” Hoa Tuyết Yên nhẹ giọng nói, quả như trong suy đoán, nam nhân ánh mắt tưởng chừng như mất ánh sáng kia bỗng dưng lóe lên những tia sáng kỳ dị. Hoa Tuyết Yên cười yếu ớt nói : “ vương phi nói huynh…. Là một tên ngốc! nói rằng huynh tuy vẻ bên ngoài náo nhiệt nhưng tận sâu bên trong lại rất cô độc”“ Nhưng là…. Chính vì vậy, mới khiến cho nàng… chú ý huynh nhiều đến như thế..”“ Vương phi còn nói, huynh rất sợ tịch mịch, bảo muội thường xuyên đến làm bạn cùng huynh, còn nàng ấy…. không còn có cách khác….”Hoa Tuyết Yên than nhẹ, âm thanh ôn nhuận như nước nhưng lại khiến cho Hàn Kỳ từng đợt từng đợt trừu đauNhìn thấy nam nhân kia, đáy mắt u uẩn tang thương không nói nên lời, Hoa Tuyết Yên mới hiểu được, nguyên lai thất ca ca mà nàng biết không phải náo nhiệt hăng hái, nhiệt huyết đầy mình mà là một người rất tịch mịch, mười mấy năm thanh mai trúc mã làm bạn, cứ ngờ mình đã hiểu thấu hết nam nhân này rồi, ấy vậy mà ….Nữ nhân lãnh đạm kia nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dien-vuong-gia-lanh-dam-vuong-phi/2583967/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.