Lại Thuấn Niên hít sâu một lần nữa, trấn định lại tâm lý, nói với bà: “Tiền không cần, tôi còn nợ Ôn Bạch Dụ một khoản tiền.”
“Tốt lắm, chuyện của hai đứa, ta cũng không thể nhúng tay quá nhiều, trước hết liền như vậy đi.” Trịnh phu nhân sảng khoái, thu hồi tờ chi phiếu, sau khi sửa sang xong, đứng dậy rời khỏi.
Lại Thuấn Niên mù mịt, đưa người đến cửa. Trịnh phu nhân không cần anh hộ tống, anh trơ mắt nhìn người rời đi. Một lúc lâu sau đó, anh mới lấy lại tinh thần, đóng cửa lại.
Lại Thuấn Niên trở lại phòng khách, ngồi vào ghế sa lông, anh mời Trịnh phu nhân trà và nước, bà một ly cũng không uống. Lại Thuấn Niên chậm rãi nằm xuống, cảm giác như vừa bị đánh bại.
Khó có thể dùng lời để diễn tả cảm giác vô lực đang kéo tới, Lại Thuấn Niên rất muốn khóc.
Anh quả nhiên không nên bước vào cái thế giới kia, anh bất quá chỉ là tham gia một cái tiệc rượu, liền bị người đánh hồi lại nguyên hình.
Mười mấy năm luyến ái, thế nhưng trong mắt người khác chỉ là quan hệ tình nhân bị bao dưỡng.
Anh vốn cho là dù người khác nghĩ thế nào, anh cũng không quan tâm, chuyện giữa bọn họ, chính bọn họ rõ ràng là tốt rồi.
Nhưng giờ mới biết, anh căn bản không phải là không để tâm.
Anh cũng không biết nguyên nhân mình để tâm, làm mình khổ sở chính là lời giải thích của Trịnh phu nhân về quan hệ của hai người. Nếu Ôn Bạch Dụ kết hôn, bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dien-than-tiem-mi-nho/2253208/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.