Tường Long nhìn cả ba người với ánh mắt đầy sự hoang mang và ngược lại. Nhưng mà Hoàng Sơn suy nghĩ cái gì đó mà gật nhẹ cái đầu rồi bảo: 
- Vậy thì cũng tốt. 
". . .", Thiên Bình nghe mà vì múc miếng đầy bỏ vào miệng nên không thể nói trong lúc này, Tiêu Kha thấy thế lập tức nhắc nhở: 
- Ăn từ từ thôi cha nội. 
Tường Long cũng nhìn qua cậu, thốt một câu làm cậu phải sặc và ngưng ăn ngay. 
- Hồi trước, nghe hai phụ hoàng của hai tụi mình từng đánh nhau đó với những lý do trời ơi đất hỡi đó. 
Thiên Bình trố tròn mắt nhìn qua mà hỏi: 
- Thật á? Khụ...khụ. 
Anh ấy nhướng mày một cái rồi gật đầu lia lịa rồi kể lại. Cậu nghe và thấy hành động diễn tả của đối phương như vậy nên khuôn mặt đầy sự cạn lời hiện ra, cạn lời ở đây là cậu không ngờ phụ hoàng nghiêm khắc đó cũng có thời đánh nhau với người khác một cách trẻ con như vậy, đôi khi còn trẻ con hơn cậu. Hai người còn lại cười phá lên vì quá hài, thực chất là cả hai đều đã nghe người lớn kể lại khi có những dịp gặp nhau rồi, tuy nhiên khi nghe lại thấy vẫn cười sặc như lúc đầu. Anh mới nói: 
- Nghe lại mà vẫn thấy hài quá trời. 
Tiêu Kha mới bảo: 
- Vậy mới có kỉ niệm đẹp. 
Nhưng... bỗng dưng khuôn mặt Tiêu Kha lúc này thể hiện có phần hơi bất mãn khi ngọn lửa nhỏ cứ ẩn hiện. Thiên Bình để ý 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-diem-vuong-lac-vao-cuoc-song-tran-gian/3324618/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.