Hôm sau lúc Thẩm Dục đến trường học, câu đầu tiên lên tiếng hỏi Kiều Điềm, "Ngày hôm qua cậu trở về anh trai cậu không nói cái gì chứ?"
Kiều Điềm lắc đầu.
Cô đương nhiên không có khả năng đem chuyện anh trai mình hoang tưởng tào lao đi nói với Thẩm Dục.
Thẩm Dục thấy thế gật đầu, "Chưa nói gì thì tốt."
Tuy rằng tuổi của anh so với anh trai Kiều Điềm cũng không lớn hơn là bao, nhưng Thẩm Dục vẫn có cảm giác khi đối mặt với Kiều Chinh, cảm giác này quái quái, nói chung là cảm thấy có chỗ không thoải mái, luôn bị anh nhìn chằm chằm chú ý kỹ.
Kiều Điềm không nói về chuyện của anh trai, bất quá nhìn thấy tóc Thẩm Dục dài rũ xuống che đi đôi mắt anh, "Anh mình nói cậu để tóc quá dài, vừa liền thấy không phải người tốt, bảo mình cách xa cậu một chút."
"............Anh trai cậu đây là trông mặt mà bắt hình dong!"
"Anh ấy nói, cũng không phải mình nói." Kiều Điềm mở sách vở ra, hết sức ngoan ngoãn ngồi ôn tập, đối với Thẩm Dục đang buồn bực cô cũng không để ý đến.
Chỉ là cô cũng không nghĩ tới, bất quá mình chỉ thuận miệng vừa nói thấy tóc anh có chút dài, tác phong như thế này kỳ thật cũng không tốt. Nhưng cũng không ngờ, Thẩm Dục giữa trưa tan học cùng mấy người Liêu Bằng, sau khi ăn cơm ở bên ngoài liền quẹo vào một tiệm cắt tóc.
"Dục ca, cậu tới nhuộm tóc hả?" Liêu Bằng theo anh đi vào, tò mò hỏi.
Cũng không trách Liêu Bằng lại hỏi như vậy được, mà do hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-diem-tam-ngot-ngao/1168078/chuong-23-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.