Kiều Điềm hôm nay thật sự không thể tập trung vẽ vời gì được, thất thần mất mấy lần, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn câu nói của An Nhiễm Nhiễm, "Cậu thích Thẩm Dục phải không?"
Lúc ấy nghe An Nhiễm Nhiễm hỏi như vậy, Kiều Điềm ít nhiều cũng có chút kinh ngạc, không phải vì cô thích cái người ngồi bàn sau đó, mà là tò mò, người khác dựa vào đâu mà nghĩ là cô thích Thẩm Dục?
Cô lúc ấy vẫn cười hỏi Nhiễm Nhiễm, "Vì sao cậu lại hỏi như vậy?"
Nhìn sắc mặt An Nhiễm Nhiễm không bình thường, Kiều Điềm cũng không ngốc, nhanh nhẹn phản ứng lại.
Mà cô lại trả lời rất đơn giản, lắc đầu nói, "Mình không có thích, vì sao cậu lại hỏi như vậy?"
"Thật sự không thích sao?"
"Đúng vậy, cậu ấy là bạn cùng lớp, ngày thường thì cùng nhau nói chuyện giải đề, chẳng lẽ như vậy không bình thường sao?"
An Nhiễm Nhiễm không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói muộn học rồi xong liền vội vã rời đi.
Cô vừa đi, Kiều Điềm bên này nghĩ nghĩ lại khó hiểu.
"Không lẽ nhìn mình có vẻ như thích Thẩm Dục sao?" Cô gái nhỏ chống cằm trên đầu bút, hiển nhiên cũng có chút tò mò suy nghĩ của người khác.
Liêu Bằng vừa lúc nghe thấy cô lẩm nhẩm, vội vàng sáp vào, "Điềm Điềm, cậu đang nói cái gì đấy?"
"Á? Đâu có gì đâu?" Kiều Điềm cười tươi lộ ra vẻ mặt vô hại.
"Vậy à......" hiện tại Liêu Bằng đối với bạn học mới này chính là nhìn đâu cũng tò mò, bởi vì thật hiếm thấy Thẩm Dục thế mà lại đối với một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-diem-tam-ngot-ngao/1168066/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.