Hôm sau.
Lúc Thẩm Dục đến lớp học, tiết học đầu tiên vừa mới kết thúc.
Liêu Bằng mắt trông mong nhìn anh tới, "Dục ca, sao giờ cậu mới đến? Bảo vệ vậy mà cũng mở cửa cho cậu vào à?"
Thẩm Dục cười nói: "Leo tường!"
Kiều Điềm ngẩng đầu liền nghe được những lời này của Thẩm Dục, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, dừng lại trên cái mũi cao thẳng, ánh mắt lạnh nhạt, trên miệng còn vương ý cười, trong vẻ lười biếng lại lộ ra sự xấu xa, nhưng đẹp đến khó nói nên lời.
Quả nhiên là tên bất lương lại được trời cao hậu đãi!
Kiều Điềm cảm thấy, phòng vẽ tranh tìm người mẫu miễn phí mà lại không tìm đến một người đẹp như Thẩm Dục, nếu như thế thì dễ dàng hạ bút biết bao.
Lúc Thẩm Dục phát giác ánh mắt của cô đang nhìn qua, Kiều Điềm nhanh chóng liếc qua chỗ khác, chỉ là có tật giật mình, cảm giác hai bên tai đều đỏ hồng.
Góc độ này của Thẩm Dục vừa vặn có thể nhìn bạn học mới ngồi cách hai bàn phía trước, tóc thật dài cột cao như đuôi ngựa, lộ ra hai lỗ tai hồng hào nho nhỏ.
"Vậy cậu viết bản kiểm điểm thế nào rồi?" Liêu Bằng lên tiếng kéo lại sự chú ý của anh.
Thẩm Dục biểu tình ghét bỏ, "Cậu nói xem?"
"Nhìn là biết không viết." Sau một hồi Liêu Bằng lại ai oán nói: "Đại Mao cũng không viết cho tốt, Triệu Kỳ Kỳ chỉ viết có hai trăm chữ, sao mà nộp đây trời?"
Thẩm Dục đem cặp sách vứt lên trên bàn, nhướng mày, "Chứ muốn viết như thế nào?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-diem-tam-ngot-ngao/1168061/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.