Yến Bạch Thu nghiêm túc lắng nghe, lâu lâu gật gật đầu, khiêm tốn hỏi: “Đại thúc ngài nói lời này, ý chính là có người thu phí sạp phải không?”
“Đúng vậy.” Đại thẩm bên cạnh ý bảo Yến Bạch Thu nhỏ giọng lại.
Đại thúc nhìn xung quanh, lúc này mới cẩn thận nói: “Huyện Thái Hòa này, mặc kệ là chỗ nào, ngay cả cửa hàng danh tiếng trên đường, cũng đều như nhau. Mỗi tháng đều sẽ có hai nhóm người đến thu tiền.”
Yến Bạch Thu thấy không có ai mua đậu hũ, liền vểnh tai lên nghe.
“Đại thúc ngài nói một chút, tại sao lại có đến hai nhóm người, không phải là chỉ có quan sai thu tiền sao?” Yến Bạch Thu vô cùng kinh ngạc.
May mắn đại thúc này tâm địa không tồi, nói cho cậu tình huống nơi này.
Đại thúc kia thở dài nói: “Một nhóm là của quan phủ, mỗi tháng đều thu tiền cố định, mà nhóm thứ hai, là bọn côn đồ nổi tiếng ở huyện Thái Hòa, mỗi tháng sẽ mang theo lũ tay chân đi dạo một vòng, cướp đoạt tiền của một vài quán nhỏ, nói là phí bảo hộ.”
Phi!
Đại thẩm bên cạnh khinh thường hừ lạnh.
“Tiểu oa nhi, đừng nghe hắn nói bậy, ngày sau này nhìn thấy những người này, đừng để ý tới họ, sớm chạy trốn là được, đặc biệt những tên côn đồ này, bọn họ không phải là quan phủ, đừng sợ.” Đại thẩm kia nói lời son sắt.
Đại thúc cũng gật gật đầu, nói: “Ngược lại, nếu bị nhìn thấy, vậy đừng chạy, tiểu oa nhi có bao nhiêu tiền, cứ đưa cho bọn gã là được, biết không?”
Yến Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dia-chu/920757/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.