Chương trước
Chương sau
Edit: Tử Liên Hoa 1612
"A, ta đây cũng không dám tự ý quyết định, phải xin ý kiến mới được" Mục Tinh khách khí nói, nghĩ rằng tuy tiểu thư ở chỗ này nhưng cũng phải chờ nàng đồng ý mới được.
"Được, vậy đến lúc đó lại liên lạc." Hướng Tam hưng phấn gật đầu.
"Lung Nhi, nàng cảm thấy bọn họ thế nào?" Đông Phương Dịch Hàn nhìn về phía người cách đó không xa, có chút hứng thú hỏi Thương Lung Tình.
"Bọn họ? Ý huynh là người của huynh hay là chỉ người của Kì Minh?" Thương Lung Tình nhíu mày, chế nhạo nói.
"Cả hai, có thể chứ? Nàng nói thử xem." Đông Phương Dịch Hàn nhìn Thương Lung Tình, luôn cảm thấy nàng không đơn giản, nhìn nàng bằng ánh mắt chờ mong.
"Người của huynh võ công thì được, nhưng lại thiếu tính đoàn kết, rời rạc giống như hạt cát, nếu gặp phải đối thủ giống như Kì Minh, vậy bên huynh chỉ có thể thảm bại, vừa rồi huynh không thấy sao?" Vẻ mặt Thương Lung Tình không chút biểu cảm, vẻ mặt thiếu hứng thú nhìn bọn họ nói một chút.
"Thiếu tính đoàn kết?" Đông Phương Dịch Hàn có chút nghi hoặc nhìn Thương Lung Tình, giống như có chút suy nghĩ sâu xa, cũng là lo lắng lời nàng nói.
"Đi, tới đó mà xem." Thương Lung Tình nhìn người cách đó không xa, cảm giác hình như Mục Tinh đang đợi nàng, đề nghị qua đó. Hôm nay nàng cũng không có ý tiếp tục giấu bọn họ chuyện Kì Minh nữa. Sớm muộn gì cũng biết, cần gì phải che giấu?
"Được, đi thôi." Mặc dù Đông Phương Dịch Hàn có chút kinh ngạc về quyết định của Thương Lung Tình nhưng không phản đối, ôm lấy nàng cùng đi sang chỗ kia.
Mục Tinh vốn tò mò việc Thương Lung Tình ở chỗ này, nhưng lại nhìn thấy nàng để môn chủ Kỳ môn ôm, ngu người luôn rồi. Chẳng phải tiểu thư là Tiêu Dao vương phi sao? Tại sao lại thân mật với người kia như thế? Chẳng lẽ thân phận thật của Kỳ môn này là Tiêu Dao vương? Vậy cũng không có khả năng nhiều lắm, hai người khác nhau lớn như thế.....
"Mục Tinh, ngươi ngẩn người cái gì?" Thương Lung Tình đi đến trước mặt hắn, huơ huơ tay, có chút buồn cười.
"Ơ, tiểu thư, ngài, ngài làm chi vậy?" Mục Tinh phát hoảng, nhanh chóng lui về sau mấy bước, có chút xấu hổ. Vậy mà hắn lại ngẩn người ra như vậy, nếu lúc này có kẻ địch, chẳng phải là rất nguy hiểm sao?
"Hỏi ngươi mới đúng. Ban ngày ban mặt, ngươi làm trò gì mà đần thối ra vậy? Có chuyện gì không?" Thương Lung Tình lạnh nhạt hỏi, trong mắt thoáng qua ý cười và vẻ đùa giỡn.
"A, không có, chỉ là tò mò sao tiểu thư lại ở chỗ này." Mục Tinh có chút ngượng ngùng gãi gãi ót, nhìn Thương Lung Tình nói.
"Cái kia, cho hỏi, mọi người biết nhau sao?" Hướng Tam nhìn Thương Lung Tình và Mục Tinh, tò mò hỏi, trong lòng thì buồn bực, vương phi quen người có bản lĩnh như thế từ khi nào vậy
Lời này vừa nói ra, đám người Kỳ môn tò mò nhìn chằm chằm Thương Lung Tình, ngay cả Đông Phương Dịch Hàn cũng mỉm cười, ánh mắt thâm thúy  nhìn nàng, giống như cũng đang chờ câu trả lời của nàng.
"Đương nhiên là biết, tiểu thư chính là chủ nhân của chúng ta." Hình như Mục Tinh nhìn ra được Thương Lung Tình cũng không muốn che giấu thân phận nữa, đột nhiên nói ra thân phận của Thương Lung Tình, cũng vẫy tay gọi những huynh đệ khác lại đây.
"Cái gì? Ngươi không đùa đấy chứ?" Hướng Tam không thể tin nhìn Thương Lung Tình nói. Này, một nữ tử như vương phi, sao có thể tạo ra tổ chức kỳ lạ như vậy?
"Nhìn ta rất giống đùa sao?" Mục Tinh nhìn Hướng Tam bằng ánh mắt khinh bỉ, có chút khó chịu nói. Trước giờ hắn nói chuyện không ai dám nghi ngờ, người này có ý gì?
"A, không giống." Hướng Tam không tốt vẫy tay, nhưng vẫn cảm thấy có chút không tin được. Ánh mắt chuyển hướng về phía Đông Phương Dịch Hàn, muốn xem xem hắn có phản ứng gì, nào biết hắn cũng mặt không biểu cảm.
"Tiểu thư, làm sao ngài ở trong này, đến xem chúng ta luận bàn sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy, tiểu thư, chúng ta có tiến bộ không?"
"Đúng vậy, tiểu thư, chúng ta chờ ngài hướng dẫn từ rất lâu rồi mà không thấy ngài đâu!"
"Tiểu thư, mau maunói cho chúng ta biết, chúng ta thế nào rồi?"
Trong khoảng thời gian ngắn, bỗng chốc đám người Kì Minh vậy quanh Thương Lung Tình, ào ào bàn luận, cũng nói ra điều bản thân thấy không ổn, muốn được Thương Lung Tình chỉ bảo.
Hướng Tam xem tình huống trước mắt, hóa đá ngay tắp tự, vương phi thật sự là chủ nhân của bọn họ? Chuyện này quả thực rất khó tin! Sao những người này trước mặt nàng lại đều là vẻ trông chờ mòn mỏi thế hả!
"Tốt lắm. Im lặng một chút, lần này biểu hiện của các ngươi thật không tệ, nhưng phối hợp trót lọt, nhưng từng người phải cần tăng cường rèn luyện, bằng không nếu tụt lại, các ngươi sẽ chịu thiệt, hiểu chưa?" Thương Lung Tình lạnh nhạt nhìn bọn họ, lại rất nghiêm túc chỉ ra chỗ sai. Khí thế bức người mơ hồ tản mát từ trên xuống dưới, tư thái mạnh mẽ tuyệt vời, làm người ta không dám xem nhẹ.
"Dạ, xin nghe tiểu thư dạy bảo!" Người nào người nấy thần thái sáng láng nhìn Thương Lung Tình nói, vẻ mặt đầy hưng phấn.
"Ừm. Nếu không còn chuyện gì thì về trước đi, mấy ngày nữa ta sẽ tới xem thành quả của các ngươi." Thương Lung Tình gật đầu, nhìn đám người Mục Tinh nói.
"Dạ, tiểu thư, quyết không phụ sự kỳ vọng của tiểu thư!" Mọi người nhao nhao cất lời, xoay người chuẩn bị trở về.
"Tiểu thư, vậy bọn thuộc hạ đi trước." Mục Tinh cũng gật đầu, chào Thương Lung Tình.
"Ừ, đi đường cẩn thận một chút." Thương Lung Tình gật đầu, nhẹ giọng dặn dò.
"Vương, vương phi, ngài thật sự là chủ nhân của Kì Minh sao?" Hướng Tam nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, vẫn không tin được quay sang hỏi Thương Lung Tình.
"Thế nào, không được sao?" Thương Lung Tình nhíu mày, có chút buồn cười nhìn Huớng Tam nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.