"Ái phi, nàng lại chạy đi đâu? Sao không cho ta đi cùng?" Thương Lung Tình vừa bước vào Tiêu Dao vương phủ, liền nghe thấy thanh âm Đông Phương Dịch Hàn ở sau lưng vang lên, càng làm cho nàng buồn bực là, giọng điệu của hắn vậy mà còn mang theo thập phần ủy khuất nói. Người không biết chuyện, còn tưởng rằng bị nàng khi dễ.
Khóe miệng Thương Lung Tình run rẩy, không nói gì, nhíu mày, sắc mặt âm trầm nói: "Ngươi không thể nói chuyện nghiêm túc sao?"
"Ta nói chuyện nghiêm túc nha." Đông Phương Dịch Hàn chớp mắt, cười nói. Vẻ mặt tràn ngập vô tội, tuấn nhan mỉm cười, giống như bông hoa nhiều màu nở rộ huyễn hoặc. . .
Thương Lung Tình sửng sốt, không nghĩ tới khi hắn cười lại đẹp mắt như vậy, cứ thế thất thần . . . Hoàn hồn, không thèm để ý hắn, đi về phía Lung trúc viên.
"Ai, ái phi, đợi ta với nha? Đừng bỏ lại ta chạy một mình." Đông Phương Dịch Hàn nhanh chân đuổi theo Thương Lung Tình, lời nói ủy khuất. Trong con ngươi lại lóe lên một tia tinh quang làm cho người ta nhìn không rõ, phía sau Tiểu Ức vừa nghe xong, khóe môi co quắp, vẻ mặt hắc tuyến: Gia, ngài đây là làm gì vậy? Thật mất mặt. . .
"Ta tính ngày sau lên đường, đi Thương gia ở mấy ngày." Thương Lung Tình nhìn vào Đông Phương Dịch Hàn, thần sắc không vui nói. Nàng muốn đi tìm nhị di nương đã thuê người đến ám sát nàng, chấm dứt chuyện này.
"Ngày sau? Nhanh như vậy? Không thể để qua vài ngày sao?" Đông Phương Dịch Hàn cau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dao-vuong-tuyet-sung-han-phi/1593815/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.