Sau khi ngất đi, Trần Phong phảng phất như chìm vào một cơn ác mộng. Hắn mơ thấy mình đến một nơi kỳ quái vô cùng, bên trái chỉ thấy nóng bứcphi thường nhưng không có ánh lửa, bên phải lại buốt giá lạ lùng nhưngkhông có băng sương,hai luồng sức mạnh này dồn ép thân thể hắn, khiếnhắn cảm thấy đau đớn đến cùng cực. Trần Phong hét lên, điên cuồng muốnxé tung chính bản thân mình, hắn chạy bán sống bán chết, tuy nhiên nơinày chỉ là một mảng đêm tối đen kịt, căn bản không nhìn được lối ra,thậm chí bước chân cũng khó. Trần Phong ôm đầu quỳ dưới đất, hắn chịu một cơn đau chưa từng gặp phải. Sau đó hai bên trái phải có ánh sáng lóe lên, hắn cố nhịn đau quan sát, bên trái không ngờ lại là Thích điểu màu đen, thân thể nó tỏa ra sứcnóng con người khó lòng chịu nổi, bên phải là Huyết Oán kiếm, thân kiếmphát ra hơi lạnh run người. Trần Phong cuối cùng đã hiểu được, giờ đâyhắn đang ở trong chính thân thể mình. - Chủ nhân, người đã tỉnh lại rồi! Tiên Cụ vui sướng khi thấy mắt Trần Phong đã mở ra. - Ta hôn mê bao lâu rồi? Trần Phong hỏi. - Ba ngày ba đêm. Linh Tường đáp. - Trong khi ta hôn mê, có chuyện gì lạ xảy ra không? Trần Phong hỏi tiếp. - Có. Cơ thể người toát ra rất nhiều mồ hôi, như thể nước đang sôi vậy, thế nhưng thân nhiệt lại lạnh giá như băng. Lạc Anh nói. - Đó là do sức mạnh của Huyết Oán kiếm và Thích điểu trong cơ thể ta không hòa hợp với nhau. - Vậy hiện giờ sao rồi? Hình như mọi chuyện đã ổn rồi. Tiên Cụ lo lắng. - Ta cũng không rõ, sau khi hôn mê, ta mơ thấy bị giam trong thân thểcủa chính mình, rồi lại thấy Thích điểu đại chiến cùng Huyết Oán kiếm.Nhưng không hiểu vì sao, trong thân thể ta hai luồng nóng lạnh khôngtiếp tục phân khai nữa mà dung hợp lại làm một, do đó ta mới tỉnh lại. - Công chúa Kiển Xá sở hữu huyễn thuật lợi hại nhất của Ma tộc. Nếu nhưnguyên thần của chủ nhân thức tỉnh, linh lực được giải phong, Thích điểu cũng bị khống chế hoàn toàn, khi đó đối đầu với ả không còn là vấn đềphải bàn. Tiếc rằng hiện tại dã tính của Thích điểu vẫn chưa thuần phụchoàn toàn, không hiểu cần phải đợi đến khi nào. Lạc Anh băn khoăn. - Không thể đợi. Trần Phong đáp. - Không ai biết được đến khi nào nguyên thần của ta mới thức tỉnh, linhlực mới giải phong. Nếu như tiếp tục chờ đợi quá lâu, trong khoảng thờigian này Ma tộc nhất định sẽ hoành hành ngang ngược, Thần tộc ắt bịchúng công phá, rồi đến lượt phàm trần. - Chủ nhân, vậy bây giờ chỉ còn Huyết Oán kiếm thôi. Linh Tường nói. - Sức mạnh của Huyết Oán kiếm chưa thể phát huy được. Ta cho rằng nó đang tìm chủ nhân, chính là vị Hoàng tử phàm trần ấy. - Người đó chắc đã chết từ lâu rồi, hồn phách hẳn được lưu tại Minh giới. Ngự Nô góp lời. - Chúng ta quên mất một người. Sầm Hàm hỏi. - Ai? - Công chúa của Thần tộc chúng ta. Nếu như có thể tìm thấy nàng, nàngnhất định có thể đối phó được Kiển Xá, bởi vì nàng sở hữu huyết thốngthuần khiết nhất của Hoàng tộc. - Kiển Xá nói rằng ả đã giết Công chúa ba trăm năm trước, chuyện này thật giả còn chưa rõ. - Chúng ta tới Minh giới rồi khắc biết, chuyện không thể chần chừ, đi thôi. Muốn tới Minh giới, nhất định phải xuyên qua hoang mạc của Ma giới, bởivì Minh giới nằm ở nơi tận cùng Ma giới, chốn oan hồn tụ tập, do vậy màThần sáng tạo mới chọn nơi đó làm cửa vào cho Minh giới. - Có sát khí! Chưa đi được xa lắm, Ngự Nô dừng chân lại. - Tuyết tộc Tinh linh! Tế Qua nói. Hắn thấy lúc này không khí xung quanh trở nên lạnh, bầu trời có tuyết rơi lác đác, đây chính là linh lực mà chỉ Tuyết tộc Tinh linhmới có. - Hỏa tộc Tinh linh cũng đã đến! Lạc Anh nói. Trần Phong cảm thấy sự tình bất ổn. Nếu chỉ đơn giản là Ngũ tộc Tinhlinh, sao lại có sát khí? Bọn họ đứng yên bất động, đợi cho chân tướnglộ diện. Từng người một nối đuôi nhau, tổng cộng có mười hai Tinh linh mau chóngxuất hiện trước mặt nhóm Trần Phong, tay cầm nhiều lại binh khí khácnhau, những đôi cánh giang rộng cũng không cùng loại. Sát khí phát rachính từ thân thể họ. Mười hai người này vừa tiếp đất, từ phía sau họ lại có mấy chục Tinhlinh khác bay tới. Nhóm này hạ xuống trước mặt Trần Phong, nửa quỳ trênmặt đất, nói : - Thưa chủ nhân, Thập nhị tinh cung đã bị Ma tộc khống chế rồi. Chúngtôi đuổi theo tới đây nhưng không nỡ lòng hạ thủ giết bọn họ. - Nói vậy là Cung chủ của Thập nhị tinh cung đã chết rồi. Ngự Nô nói. - Đúng vậy, bị Thích khách Ma tộc sát tử. - Ngự Nô, người trong Thập nhị tinh cung luôn trung thành một dạ, sao lại có thể bị Ma tộc khống chế? Trần Phong hỏi. - Đây là huyễn thuật mà chỉ có thuộc Hoàng tộc như Kiển Xá mới sở hữu,tên gọi Ma Tâm quyết. Huyễn thuật này có thể khống chế được tâm tríngười khác, nhưng tiền đề bắt buộc là phải giết chết chủ nhân trực thuộc của họ. Chúa tể Thần tộc và Thương Xá đồng quy vu tận, Cung chủ Thậpnhị tinh cung cũng bị hạ sát, do đó mà họ trở thành vô chủ. Ngự Nô giải thích. - Vậy làm cách nào để giải trừ ngoài việc tàn sát. - Có hai biện pháp, một là giết Kiển Xá, hai là tìm cho ra Công chúa,bởi chỉ nàng mới giải trừ được Ma Tâm quyết, vì nàng chính là chủ nhânđích thực của Thập nhị tinh cung. - Vương hậu hiện đang bị Ma tộc giam giữ, liệu người có thể nào bị khống chế như Thập nhị tinh cung không? Trần Phong lo âu hỏi. - Không thể. Vương hậu tuy không có huyết thống thuần khiết của Hoàngtộc, nhưng người ngoài không thể làm tương tổn được vì người có sự bảohộ của Địa Táng. - Địa Táng là gì? - Địa Táng là một tộc người, nữ nhân trong tộc này được định sẵn trởthành Vương hậu trong tương lai, vì Hoàng tộc và Địa Táng tộc kết hợp sẽ sinh ra đời sau có huyết mạch thuần khiết, linh lực siêu cường củaHoàng tộc. Người trong Địa Táng tộc cũng có linh lực siêu cường, nhưngkhông có khả năng tấn công mà chỉ tồn tại dưới dạng phòng ngự bên trongthân thể. Loại linh lực siêu cường này ngay cả Thần Vương cũng không thể nào phá được, do đó, Kiển Xá càng không thể. Ngự Nô đáp. - Nói như vậy nghĩa là Vương hậu vẫn an toàn ở Ma tộc. Như vậy cũng tốt, không thì chúng ta phải chạy đông chạy tây mất rồi. - Thưa chủ nhân, còn Thập nhị tinh cung phải giải quyết sao đây? - Ta tới vây họ lại, mọi người đi trước đi, ta sẽ đuổi theo sau. Tế Qua nói. Nhóm Trần Phong không để ý tới Thập nhị tinh cung nữa, tiếp tục tiến vềphía trước. Thập nhị tinh cung cản trở, nhưng bị Tế Qua ngăn lại. - Cùng là người trong Thần tộc chúng ta, không nỡ lòng hạ sát thủ với các ngươi. Tế Qua nói xong, triệu hồi vô số tuyết hoa, chôn vùi người trong Thậpnhị tinh cung vào bên trong. Tuyết hoa biến thành băng khối, nhìn xuyênqua có thể thấy được dáng vẻ cương ngạnh của Thập nhị tinh cung. - Tuyết tộc Tinh linh, các ngươi mau đi tìm những người còn lại thuộc Thần tộc, sau đó tập hợp lại nghe lệnh ta. Tế Qua nói với đám Tinh linh Tuyết tộc. - Rõ, thưa chủ nhân! Tuyết tộc Tinh linh đồng thanh đáp, sau đó biến mất nơi tận cùng những bông hoa tuyết rơi lác đác. Đi được mấy ngày, cuối cùng đoàn người đã tới được lãnh địa Ma tộc. Cátvàng khắp mọi nơi, như che lấp cả bầu trời. Cát bị gió thổi mang theosức mạnh cường đại, năm vị Vua Tinh linh Ngũ tộc đều phải dùng huyễnthuật ảo hóa phòng hộ kết giới mới không bị cát vàng làm tổn hại. Những trận gió cát quá lớn, không cách gì tiến lên được, nhóm Trần Phong đành phải nghỉ ngơi bên rìa ngoài. Trời lúc này đã tới hoàng hôn, giócát dần dịu bớt, ánh tịch dương tà tà chiếu nơi đại mạc tạo nên một mỹcảnh rộng lớn bao trùm, tựa dã tâm của bá chủ. Vài con chim ưng dũng mãnh bay trên cao, lưu lại những tiếng kêu vangvọng, như điềm báo của tử vong. Vua Tinh linh Ngũ tộc đã hợp lực tạo nên một kết giới phòng hộ siêu mạnh, che chắn toàn bộ, tuy nhiên họ vẫn đềcao cảnh giác. Đêm đen, một vầng trăng sáng chiếu trên sa mạc mênh mông hoang vắng,mang tới cho người ta cảm giác vừa dồn nén khó chịu, lại tĩnh mịch côliêu. Gió cát đã lặng hẳn, nhưng kết giới phòng hộ vẫn chưa dỡ bỏ. TrầnPhong từ bên trong quan sát sa mạc đang được ánh trăng soi rọi khắp nơi. Trước ngực Trần Phong tỏa ra một quầng sáng bạch sắc, còn thuần khiếtsáng trong hơn cả mặt trăng. Điệp Vỹ, một hình ảnh thiếu nữ xinh đẹp nửa trong suốt hiện ra trước mặt hắn. - Chàng có nhiều tâm sự quá. Điệp Vỹ thỏ thẻ. - Ta đang nghĩ tới việc ngày mai sẽ đi xuyên qua sa mạc của Ma giới.Chuyến đi này tuy bí mật nhưng đây lại là vùng đất của Ma giới, bọnchúng nhất định sẽ phát hiện ra. Nếu như động thủ ở đây, lực lượng tương quan chênh lệch quá lớn. Trần Phong đáp. - Đúng vậy, ở nơi này người Ma tộc có được sự quen thuộc địa hình. Thiếp nghe phụ vương nói, cát trong sa mạc đều có khả năng biến thành vũ khílợi hại của chúng. - Điều ta lo chính là chuyện này, nhưng không còn con đường nào khác. - Thiếp từng nghe phụ vương nói, Ma giới có một con đường hiểm trở nhất, nơi đó có một quái thú bị giam giữ. Con quái thú này đã hóa điên nênngay cả người Ma tộc cũng không dám đi qua. - Ý nàng nói nên đi theo đường đó. - Vâng. Đối phó với quái thú điên cuồng còn tốt hơn là với Thích khách Ma tộc. Lời Điệp Vỹ khiến Trần Phong thoải mái hơn rất nhiều, cuối cùng đã cóthể an tâm nằm nghỉ ngơi, hắn không chút ngại ngần chìm sâu vào giấcngủ. Điệp Vỹ vui vẻ vô cùng khi trông thấy Trần Phong trong bộ dạng này, nàng cũng phải đi ngủ thôi, một luồng ánh sáng thuần khiết như tuyếtchui vào trong mặt dây chuyền. Sang ngày thứ hai, không ngờ sa mạc đã không còn gió, nhưng ánh mặt trời chiếu khiến cho mặt cát nóng bỏng, mồ hôi trên mặt trượt xuống chưachạm mặt cát đã bị bốc hơi không một dấu vết. - Thưa chủ nhân, cảnh tượng gió yên sóng lặng này của sa mạc lại càngkhiến người ta thêm khó chịu và căng thẳng, dường như Thích khách Ma tộc bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện. Tiên Cụ cảnh giác. - Ngự Nô! Trần Phong lên tiếng. - Ngươi đã từng nghe qua Ma giới có một con đường hiểm trở nhất, nơi canh giữ một quái thú hóa điên chưa? - Có, ý của chủ nhân là... - Hãy đi đường đó, ít ra mình còn biết kẻ địch là ai. Đây là ngọn núi duy nhất trong sa mạc, trong khoảng mười dặm quanh đóchẳng ngờ không thấy một hạt cát. Núi cao xuyên mây, hiểm trở vô cùng,nếu không có đôi cánh giúp bay lên, chẳng hiểu làm cách nào mà trèo nổi. Trần Phong đứng trên lưng Ngự Nô, Sầm Hàm nằm dựa vào khoảng giữa bốnchiếc cánh băng của Tế Qua. Bay vào trong vùng núi, mọi người mới thấykinh ngạc, bởi nơi đây khác biệt hẳn bên ngoài, cây cỏ tốt tươi, suốichảy róc rách, còn vây bọc bên ngoài chính là những tảng đá khổng lồbóng loáng cao không thể với tới. - Nơi này được thiết lập một kết giới nội bất xuất ngoại bất nhập, xemra quái thú không ra tìm chúng ta, chúng ta cũng chỉ còn cách đi tìmchúng. Ngự Nô bàn. - Tại sao? Tiên Cụ hỏi. - Chỉ khi tập hợp nguyên thần trong cơ thể Tứ đại phong (điên) ma thú, mới có thể giải trừ kết giới này. Ngự Nô đáp. - Tứ đại phong ma thú là gì vậy? Lạc Anh hỏi. - Thực ra vốn là Ngũ đại phong ma thú, trước khi hóa điên chúng thuộc về Thần tộc chúng ta. Đó là Phong Hạc, Hỏa Phượng, Khổng Tước, Cửu Vỹ,Tuyết Lang. Sau này Tế Qua chiến đấu với thú lang, tuy bị thú lang cắnnhưng đã giết được nó, còn thu được nguyên thần, thú lang này trước khihóa điên chính là Tuyết Lang. Ngự Nô trả lời. - Vậy chúng ta chẳng phải sẽ bị ma thú điên nhập vào trong cơ thể, sau này khó lòng khống chế thú tính sao? Tiên Cụ hỏi. - Nếu không bị ma thú hóa điên cắn thì không sao, khi sở hữu được nguyên thần của chúng là có thể phong ấn trong thân thể mình, như vậy sẽ sởhữu sức mạnh của chúng. Đấy cũng là nguyên nhân tại sao Tế Qua có thểtrực tiếp tiến nhập lần thuế biến (lột xác) thứ hai. - Ta nghĩ chắc rằng bọn chúng trước khi hóa điên, hẳn phải thuộc về Vua của Ngũ tộc Tinh linh chúng ta. Linh Tường đã đoán ra điều gì đó. - Chính xác. Bọn chúng là thần thú của Vua Tinh linh Ngũ tộc. Trong trận chiến nhằm mục đích phong ấn Vu Long của Thương Xá, ngoại trừ Kim SíĐại Bàng còn có cả sự tham chiến của bọn chúng, chỉ có điều chúng bị VuLong cắn nên hóa điên. Nếu không có bọn chúng hỗ trợ, Kim Sí Đại Bàngcăn bản không thể đánh bại Vu long. - Vậy nhân cơ hội này vừa hay để chúng ta thu hồi thứ vốn thuộc về mình. Lạc Anh vội nói. - Không đơn giản vậy đâu. Sau khi bị Vu Long cắn, biến thành ma thú,chúng đã bị mất đi bản tính vốn có, hơn nữa linh lực cũng càng thêmcường đại, khi đó hợp lực của ta và tỷ tỷ mới đánh bại được thú lang,nhưng ta cũng phải trả một giá đắt là bị nó cắn trúng. Tế Qua lên tiếng. - Vậy chúng ta có thể kết hợp lại để đánh từng con một. Sầm Hàm bên cạnh nói. - Không thể. Chỉ có Vương tộc Tinh linh của đúng tộc đó mới làm đượcthôi, nếu như là người khác, chúng sẽ bị đánh cho thần hình tan biến. Ngự Nô nói. - Không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể làm như vậy thôi. Mọi ngườinên cẩn trọng, ta tin chắc rằng, chỉ cần các người là chủ nhân củachúng, nhất định sẽ có khả năng thu phục được. Trần Phong nói. Nơi đầu tiên họ đến chính là Hỏa Phượng động. Cửa động đỏ rực, lửa tỏatừ rìa động ra rất xa, cây cối xung quanh đó đều sớm thành tro tàn.Nhiệt lượng này so với Luyện Hỏa đảo còn mạnh hơn. Tế Qua huyễn hóa ra một ngọn băng sắc nhọn phóng vào cửa động, nhưng còn chưa tiến được qua cửa đã không thấy đâu, hàn băng mang theo huyễnthuật mà còn không chịu nổi khiến mọi người thấy rõ nhiệt độ bên trongđộng. - Động này nếu không phá được, chúng ta không thể tiến tiếp. Ngự Nô nói. - Mọi người hãy đợi ở đây. Ta nhất định sẽ thu hồi nguyên thần Hỏa Phượng, vì nó vốn thuộc về Hỏa tộc chúng ta. Lạc Anh nói xong, toàn thân bao bọc bởi một tầng lửa, lửa này có nhiệtđộ tương đương với bên trong động, cũng khả dĩ bảo vệ cho bản thân. Nhóm Trần Phong lùi ra khỏi phạm vi có nhiệt lượng tỏa ra, yên lặng đợiLạc Anh ở một vị trí an toàn. Họ không nói câu nào, nhưng trong lòng lại rất căng thẳng, cử động cũng bối rối. Lạc Anh vừa tiến vào trong động, lửa phòng hộ trên người liền được giatăng thêm linh lực, không thì chẳng thể nào chịu được nhiệt độ HỏaPhượng tán phát ra. Đi sâu hơn chút nữa, nàng nghe thấy tiếng kêu củaHỏa Phượng, âm thanh trong trẻo vút cao hơn muôn loài chim, chẳng tráchđược xưng tụng làm vua của điểu cầm. Đôi cánh của Lạc Anh giang rộng, lông vũ màu đỏ rực biến thành ám khísắc nhọn, dấu ấn nơi mi tâm cũng hiện rõ ràng. Trên đường đi, nàng đãhiểu rõ linh lực Hỏa Phượng cường đại thế nào, vì thế không thể khôngcẩn thận. Một tiếng phượng ngân, sau đó một luồng lửa phóng tới. Lạc Anh tránhkhông kịp, liền lấy cánh bảo vệ bản thân, nhưng vẫn bị đánh bật vào mộttảng đá lớn. Nàng kêu lên một tiếng, dùng lửa đốt cự thạch thành tro rồi lao ra. - Ta là chủ nhân đích thực của ngươi, hôm nay ta muốn phong ấn ngươi vào trong thân thể ta. Lạc Anh nói rồi vỗ cánh bay tới. Bên ngoài thân hình Hỏa Phượng cũng bao phủ bởi một tầng lửa, tầng lửa này vững chắc vô cùng, cánh của nàng đâm lên trên đó phát ra âm thanh “đinh đang”, còn bật ra những tia lửa nhỏ, nhưng không thể làm bị thương Hỏa Phượng. Hỏa Phượng há rộng mỏ, lửa đó phóng ra. Lạc Anh đã không còn có thể dùng linh lực để chống cự, do vậy chỉ đành tránh đi, nàng hiểu rõ sự lợi hại của quầng lửa này. Lạc Anh nhảy ra ngoài một trượng đồng thời trên đôicánh bắn ra vô số ám khí, nhưng vẫn không thể gây tổn hại gì cho HỏaPhượng. Lạc Anh vừa muốn phòng ngự và phát động tấn công Hỏa Phượng, vừa cầnphải dùng linh lực bảo hộ thân thể không để nhiệt độ nơi này xâm nhập.Nàng dần dần có cảm giác không trụ nổi nữa, trong lòng nghĩ không thểđối phó với Hỏa Phượng trong thời gian quá lâu, như vậy sẽ lãng phí linh lực và thể lực. Do vậy, Lạc Anh nhảy ra ngoài mấy trượng. - Dùng Luyện Hỏa Thần Sí không thể công phá được hỏa thuẫn của ngươi, vậy thì thử Thánh Hỏa quyết xem. Lạc Anh niệm thần chú, một con rồng lửa bay ra. Theo truyền thuyết, rồng là khắc tinh của phượng, hy vọng có thể thu phục được Hỏa Phượng. Thế nhưng vui mừng bây giờ hẵng còn quá sớm, uy lực Thánh Hỏa quyết vẫnchưa mạnh hơn được Luyện Hỏa Thần Sí. Khi hỏa long tấn công tới HỏaPhượng, bất ngờ Hỏa Phượng xuyên qua thân thể hỏa long bay tới trước mặt Lạc Anh. Đứng cùng một chỗ với con phượng hoàng lửa khổng lồ này, nàngmới thấy mình vô cùng bé nhỏ. Lạc Anh nhất thời ngây ra, không hiểu nêntránh đi hay công kích, chỉ sững sờ tại chỗ. Hỏa Phượng vẫy cánh, quất ngang người Lạc Anh. Lần đầu tiên, Lạc Anh bịđánh xuyên vào lớp nham thạch, đồng thời cũng bị lửa trên cánh HỏaPhượng đốt làm bị thương, cổ áo bị xé toạc. Thân là Vạn Hỏa Chi Mẫu nhưLạc Anh, vậy mà không ngờ lại bị lửa làm bị thương, đích thực là truyệntrào phúng. Vết thương của nàng không nhẹ, ở trong lớp nham thạch hồilâu vẫn chưa cách gì phát xuất linh lực. Lạc Anh bất ngờ cảm giác mình đang hôn mê. Nàng phảng phất trông thấyphụ vương vẽ phía dưới cổ mình một hình vẽ phượng hoàng, hình vẽ này rất giống với Hỏa Phượng. Nàng nghe thấy lời phụ vương nói : - Lạc Anh, con là Vương tộc Tinh linh duy nhất còn lại của Hỏa tộc chúng ta, nhưng bởi vì con không bao giờ giữ được tâm tình ổn định, hay nónggiận, điều đó rất dễ khiến bản thân làm những chuyện sai lầm không đángcó. Cũng chính vì như thế nên linh lực của con cao hơn Vương tộc Tinhlinh bình thường rất nhiều nhưng cha phải phong ấn lại trong cơ thể con. Nếu con gặp phải đối thủ mạnh, sức mạnh thực sự của con sẽ phát huy,nhưng con nhất định phải ghi nhớ, phải luôn luôn khắc chế sự giận dữ của chính mình. Lạc Anh cảm giác có một nguồn sức mạnh từ dưới chân mình truyền lên,hình vẽ dấu ấn phượng hoàng dưới gáy cũng hiện ra rõ ràng. Nơi đó cănbản không phải là vết thương do Hỏa Phượng gây nên mà dần dần hiện rakhi nàng ở bên trong nơi này. Mắt Lạc Anh biến thành màu đỏ như máu,linh lực trong thân thể phát ra thiêu cháy hết nham thạch xung quanh,một luồng sát khí phẫn nộ khiến cho bao nhiêu khối đá trong động khôngngừng rơi xuống. - Hỏa Phượng, ngươi mau về nhà. Lạc Anh trầm giọng nói mấy từ này, sau đó một bàn tay phủ đầy nộ hỏa vàlinh lực mau chóng ập tới gần Hỏa Phượng. Hỏa Phượng phun ra một quầnglửa ngăn trở nhưng nàng không tránh mà tiếp tục tiến lên, mặt nàng bịliệt hỏa đốt làm bị thương nhưng nàng vẫn kiên cường chịu đựng tiếp tụctiến lên, cuối cùng bàn tay đã chạm tới ngực Hỏa Phượng. Nhiệt độ bên trong sơn động lập tức biến mất, sắc đỏ nơi cửa động đãkhông còn thấy đâu, nhóm Trần Phong đợi bên ngoài hiểu rằng Lạc Anh đãthành công, đều vô cùng vui sướng. Tuy nhiên, Lạc Anh vẫn chưa ra. Lạc Anh từ trong ngực Hỏa Phượng lấy ra nguyên thần của nó, sau đónguyên thần biến thành một ngọn lửa nhập vào hình vẽ phượng hoàng dướicổ nàng. Nhất thời nộ hỏa trong cơ thể Lạc Anh bừng cháy, nàng kêu mộttiếng lớn xông ra khỏi thạch động. - Chuyện gì vậy? Có phải là Lạc Anh? Tiên Cụ hỏi. - Chẳng lẽ giống như ta, đúng vào lúc thu phục Hỏa Phượng thì bị Hỏa Phượng cắn phải. Tế Qua bối rối. - Không phải. Ta từng nghe phụ vương của Lạc Anh nói, khi Lạc Anh sinhra đã sở hữu một sức mạnh của sự giận dữ, nhưng luôn bị phong ấn. Hômnay để thu phục Hỏa Phượng, phong ấn đó nhất định đã được gỡ bỏ, thêmvào đó là nguyên thần Hỏa Phượng, rất có khả năng nàng ta đã tiến hànhlần thuế biến thứ hai của Thánh chiến sĩ rồi. Ngự Nô bình tĩnh phân tích. - Vậy giờ phải làm thế nào? Nàng ta giờ đây hẳn đang chịu đựng cơn đau lớn lắm. Linh Tường quan hoài hỏi. - Chỉ có nàng ta mới giúp được chính mình mà thôi. Trần Phong đáp. Lạc Anh bay loạn giữa không trung, mấy khối đá khổng lồ bị nàng đụngphải đã hóa thành tro bụi, cuối cùng hạ xuống trước mặt nhóm Trần Phong, khi chạm đất, một luồng nhiệt lượng cường đại tỏa ra khắp bốn phương. Ngự Nô dùng gió đổi hướng đi của nhiệt lượng, Tế Qua dùng băng vây LạcAnh vào trong đó, băng mau chóng bị tan chảy. Tế Qua liền gia tăng linhlực để ngưng kết băng, cứ liên tục tan chảy, kết băng vô số lần trongkhoảng hai giờ liền, thân thể Lạc Anh cuối cùng đã nguội mát dần, nộ hỏa trong tim cũng từ từ triệt bớt. Lúc này Tế Qua bắt đầu mồ hôi chảy ròng ròng, rõ ràng đã tiêu hao quá độ. Đợt băng cuối cùng không phải bị tan chảy mà nổ tung, không phải do LạcAnh làm mà là Tế Qua. Hắn cảm giác Lạc Anh đã hoàn toàn hồi phục. Nànghiện ra giữa đống vụn băng, đôi mắt đỏ máu đang dần lấy lại sắc tháibình thường, đôi mắt này đại diện cho lần thuế biến thứ hai. - Tế Qua, chàng không sao chứ? Sầm Hàm vội hỏi han. - Không sao, may mà lần này trong Tứ đại phong ma thú không có phần ta,không thì ta thực sự chẳng có linh lực để đối phó. Linh lực của Lạc Anhgiờ đây đã không hề kém ta. Tế Qua nói. - Đa tạ ngươi, nếu như vừa rồi không có ngươi, nộ hỏa trong cơ thể ta thực sự đã bùng phát như núi lửa rồi. Đi qua Hỏa Phượng động, mọi người tới một vùng đất trống. Giữa sự phẳnglặng ẩn chứa một cơn gió mạnh bạo vô cùng, trong gió truyền ra một tiếng hạc kêu, đó chính là hạc trong gió. - Ra mau! Phong Hạc! Ngự Nô hét lên. Dưới mặt đất phẳng lặng xuất hiện một tảng đá nhẵn nhụi. Hiện tượng này không phải vừa mới xuất hiện, nó đã tồn tại sẵn từ lâu.Chỉ có điều ngay trước đó mọi người không nhìn thấy mà thôi, nếu như đập vào mắt mọi người đều là sự “phẳng lặng” đó, vậy đủ biết uy lực củakhối đá đó như thế nào. Trên tảng đá ấy, ẩn ước trông thấy một con hạc đứng. Toàn thân lục sắc, đỉnh đầu hồng sắc, cặp cánh bạch sắc, đôi chân hắc sắc. Ngự Nô nhắm mắt lại, niệm thần chú, một cơn cuồng phong vây lấy thânthể, sau đó dần dần áp sát cơn gió từ tảng đá phẳng khổng lồ Phong Hạcgọi ra. Hai luồng gió thổi trực tiếp vào nhau, sản sinh ra một lực masát khổng lồ, lực ma sát này khiến cho bao tảng đá bị cuốn vào giữa đợtgiao tranh bị nghiền thành bụi phấn tản khắp không trung. Mọi người nhìn thấy rõ ràng, gió bao quanh Phong Hạc càng lúc càng nhỏ,gió vây bọc Ngự Nô càng lúc càng lớn, phảng phất như sự ma sát này không phải cùng nhau tiêu biến mà là gió lớn nuốt đi gió bé. Khi gió quanh Phong Hạc mất hết, nó đột nhiên há mỏ đâm thẳng vào cơngió của Ngự Nô. Phong thuẫn (lá chắn bằng gió) của Ngự Nô dẫu có mạnhhơn cũng không ngăn được mỏ của Phong Hạc bởi nó cũng như Ngự Nô, đềurất quen thuộc gió. Khi mỏ Phong Hạc càng lúc càng gần hơn, Ngự Nô triệt tiêu phong thuẫn,sau đó triệu hoán binh khí của hắn, loan đao cán dài, trực tiếm chém vào mỏ Phong Hạc, lôi ra nguyên thần của Phong Hạc. Lúc này mọi người trông thấy rõ y phục nơi vai trái Ngự Nô bị gió xénát, còn vai phải có dấu ấn hình Phong Hạc. Dấu ấn này cùng dấu ấn HỏaPhượng dưới cổ Lạc Anh có nguồn gốc tương tự nhau. Nguyên thần của Phong Hạc theo một cơn gió cuốn vào dấu ấn đó. Thu phục xong Phong Hạc đến lượt Cửu Vỹ. Cửu Vỹ là một con thú có chínđuôi, hung mãnh phi thường, lực phá hủy siêu cường, mỗi một đuôi của nóđều sở hữu uy lực tương đương Lôi Đình quyết của Tiên Cụ. Chặn trước mặt mọi người là một khối đá khổng lồ, khối cự thạch này cóthể xem như một hòn núi. Tiên Cụ bay tới, dùng cánh chém vỡ. Từ bêntrong xuất hiện một con thú có chín đuôi, chín chiếc đuôi vung vẩy trênkhông như thể những lá cờ, thân hình dài hung mãnh như cọp nhưng đầu lại giống loài hồ ly, chỉ có điều trên mặt đầy những tia điện. Trong Vương tộc của Ngũ tộc Tinh linh, Lôi tộc có lực phá hủy lớn nhất,còn tính trong các Thần thú, lực phá hủy lớn nhất chính là Cửu Vỹ. Cảhai đều thuộc về Lôi tộc, nếu như hợp lại làm một, lực phá hủy không thể nào tưởng tượng nổi. Bốn chân Cửu Vỹ bám chặt vào đất, chín chiếc đuôi vung vẩy trên không.Đôi cánh của Tiên Cụ giang rộng, tay cầm đao đối mặt với nó. Tiên Cụdùng một tia sét từ trên cao đánh xuống nhưng bị một chiếc đuôi của CửuVỹ nhẹ nhàng vẫy, tia sét liền tan biến. Tuy đòn này chỉ là thử nghiệmsức mạnh nhưng quả thực Tiên Cụ vẫn thấy kinh hãi. Hơi thở từ mũi Cửu Vỹ đều biến thành hình dạng của những tia điện, đámđá sỏi phía dưới bị kích tan thành bụi nhỏ. Tiên Cụ trông thấy cảnh nàykhông khỏi lùi lại sau hai bước, Cửu Vỹ đột nhiên bốn chân dậm mạnhxuống đất làm cát bụi tung bay, phóng thẳng tới Tiên Cụ. Hắn hiểu rằngkhông nên ngạnh tiếp bèn vẫy động đôi cánh bay lên trời, đồng thời gọira ba đạo thiểm điện. Tiếc rằng việc này không hề cản trở chút nào tốcđộ của Cửu Vỹ, ba đạo thiểm điện bị nó dễ dàng dùng đuôi hóa giải. ĐuôiCửu Vỹ đột nhiên biến hóa lớn lên, Tiên Cụ tránh không kịp, vội dùng đôi cánh ngăn lại đợt tấn công bằng đuôi, thế nhưng mỗi chiếc đuôi đó cứngrắn vô cùng, đến ngay cả thanh đao trên tay hắn cũng không thể chém đứt. Đôi cánh kèm theo một thanh đao, căn bản không trụ nổi trước chín chiếcđuôi, cuối cùng Tiên Cụ bị một chiếc đánh từ trên cao rơi xuống, liền bị vùi sâu dưới đất mấy chục mét. Đất nơi này vốn cứng còn hơn đá. - Tiên Cụ! Lạc Anh hét lớn đoạn muốn xông lên. - Lạc Anh! Dừng lại! Trần Phong ngăn nàng lại. - Đây là cách duy nhất để Tiên Cụ thực hiện lần thuế biến thứ hai. Thực ra Trần Phong, Ngự Nô và cả Linh Tường đều rất căng thẳng, dẫu biểu hiện bên ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng luôn do dự không quyết vì họ thấy Cửu Vỹ quá mạnh. Còn Tế Qua vẫn luôn lạnh lùng không nói năng gì,Sầm Hàm tự nhiên đứng bên cạnh hắn, cánh của Tế Qua đang mở rộng, khôngphải để chiến đấu mà để bảo vệ Sầm Hàm. Tiên Cụ vung đao đập cánh bay lên từ độ sâu mấy chục mét, làm vô số đábắn tung lên, tất cả đều nhằm hướng Cửu Vỹ, tiếc rằng nó vẫn mảy maykhông hề hấn, thậm chí nó còn không cần phải che chắn, đá đập lên mìnhcũng chẳng gây ra tác dụng gì. Tiên Cụ lại bị Cửu Vỹ đánh bay từ trên cao xuống, hai chân nó dẫm lênTiên Cụ, mõm ghé sát tới nhưng bị hắn dùng đao chắn trước ngực, dù đangcật lực chống đỡ nhưng khoảng cách đang dần dần thu hẹp lại. - Chủ nhân, nếu còn không mau xuất thủ, vậy mất đi không chỉ là Cửu Vỹ mà còn cả Tiên Cụ, hắn đại diện cho cả Lôi tộc đó. Lạc Anh có phần nhịn không nổi nói. - Được rồi. Do dự chốc lát, Trần Phong bảo. - Chỉ còn cách này thôi. Lạc Anh bay lên không trung, lông vũ trên cánh biến thành ám khí, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra. Nàng vừa trông thấy những tảng đá khôngcách gì làm Cửu Vỹ bị thương, do đó gia tăng linh lực lên cánh, khôngthì ám khí phát ra sẽ bị phản hồi bật trở lại. - Lạc Anh! Đừng động thủ! Lúc này tiếng hét khó nhọc của Tiên Cụ dưới thân thể Cửu Vỹ phát ra. - Ta thân là Tinh linh duy nhất của Vương tộc Lôi tộc, nhất định phải thu hồi thần thú của Lôi tộc bọn ta. Trên trời cao nhất thời xuất hiện vô số thiểm điện, vào thời khắc nguyhiểm này Tiên Cụ không ngờ còn có thể sử ra Lôi Đình quyết, hơn nữa vớiuy lực cường đại như vậy, xem ra hắn đã đạt tới cực hạn rồi. Cửu Vỹ tuy đẩy đi được thiểm điện nhưng vẫn bị buộc phải rời khỏi thânthể Tiên Cụ. Lạc Anh thấy vậy cũng quay lại bên Trần Phong, thu cánhlại, tiếp tục quan chiến. Tiên Cụ khó nhọc đứng dậy, thân thể hơi run run, dường như bất cứ lúcnào cũng có thể ngã, máu không biết từ đầu hay từ vai dần lăn xuống. Hắn dang rộng đôi cánh, hai tay nắm đao, sau đó chạy tới, chạy chứ khôngphải bay. Bởi vì chỉ như vậy mới có thể tiết kiệm chút linh lực đối phóCửu Vỹ. Nhưng còn chưa tới được trước mặt Cửu Vỹ, đã liền bị chiếc đuôithứ năm của nó đánh bật trở lại, xuyên vào trong lớp đá nơi sườn núi.Lần này lún vào còn sâu hơn lần trước vì không trông thấy Tiên Cụ đâunữa, chỉ lưu lại một cửa động đen sâu thẳm. Ánh mắt nhóm Trần Phong đều chuyển hướng về phía động nhỏ này, tiếc rằng hồi lâu không thấy động tĩnh gì, nhưng mắt họ vẫn không hề thay đổi,không hiểu là tin tưởng hay chờ đợi kỳ tích xuất hiện. Tiên Cụ bị thương quá nặng, hôn mê bên trong núi một lúc, trong cơn mơhồ phảng phất nghe thấy tiếng phụ vương gọi hắn: “Tiên Cụ, con phải hỗtrợ Thần Vương, tiêu diệt Ma tộc, con phải hỗ trợ Thần Vương, tiêu diệtMa tộc...” Câu này lặp đi lặp lại bên tai hắn rất nhiều lần cho tới khihắn tỉnh lại. Bốn phía xung quanh đều là một mảng đen, chỉ có trước mắtcòn một chút ánh sáng nhưng thân thể hắn như bị đóng đinh, không mảy may cử động. Tiên Cụ thầm nghĩ, phụ vương hi sinh vì Thần Vương, trước khichết còn căn dặn hắn hỗ trợ người tiêu diệt Ma tộc, do đó, tuyệt đốikhông thể ngã gục ở đây được. Nơi tay trái Tiên Cụ xuất hiện một quầng sáng chói lòa, hắn cúi đầu nhìn xuống thanh đao từ khi hắn ra đời đã có. Ánh sáng phát ra từ một khốilục sắc bảo thạch giữa cán đao với thân đao, máu, là máu phụ vương lưulại trên đao. Một nguồn sức mạnh từ thân đao truyền vào thân thể Tiên Cụ, Trần Phongthấy mấy luồng ánh sáng từ bên trong tỏa ra, nơi ánh sáng đi qua xuấthiện một vết nứt lớn, sườn núi bị ánh sáng cắt qua như đậu hủ, ánh sángnày chính là thanh đao của Tiên Cụ. Sườn núi nổ tung, Tiên Cụ đôi cánh rộng giang ngang giữa không trung,trên đao phát ra ánh sáng xanh lục, hắn dùng toàn lực chém một đao xuống Cửu Vỹ. Một luồng đao khí cực đại nhanh như thiểm điện ập lên thân thểCửu Vỹ, nơi đao khí đi qua đều xuất hiện một vết nứt sâu hoắm, tựa hồchém ngọn núi đứt làm đôi. Cửu Vỹ không né tránh mà trực tiếp nghênhđón, tưởng chừng vẫn còn chặn được, nhưng nó đã nhầm, cả chín chiếc đuôi đều bị chém đứt, thân thể cũng bị đao khí phân làm đôi, từ trong cơ thể xuất hiện ánh sáng xanh lục, đó là nguyên thần của nó. Lúc này đằng sau cổ Tiên Cụ xuất hiện một dấu ấn Cửu Vỹ, nguyên thần được thu vào đó. Cuối cùng là Khổng Tước, cư trú ở giữa một rừng trúc. Linh Tường giangđôi cánh lam sắc bay vào trong rừng, bảo nhóm Trần Phong đợi một lát,nàng sẽ mau quay lại. Biểu hiện tự tin của nàng thể hiện rằng nhất địnhsẽ thu phục được Khổng Tước. Rừng trúc là một nơi rất đẹp, những thân cây xanh mướt vươn cao, gióthổi rì rào rung động, ánh mặt trời xuyên qua vòm lá chiếu xuống mặtđất, khiến con người cảm thấy sảng khoái vô cùng. - Thưa chủ nhân, liệu Linh Tường có quá bất cẩn không, mỗi một Tinh linh thần thú đều có uy lực cực lớn cả. Tiên Cụ quan hoài. - Khổng Tước có thể tạo ra mộng cảnh rất chân thực, ta nghĩ điều này Linh Tường hiểu rõ hơn ai hết. Ngự Nô suy nghĩ. - Linh Tường đã có biện pháp đối phó Khổng Tước rồi, mọi người không cần phải lo lắng nữa. Trần Phong lên tiếng. Linh Tường quả nhiên đã nghĩ được biện pháp đối phó với Khổng Tước. Baytới giữa khu rừng trúc, nàng liền trông thấy Khổng Tước, đồng thời cũngthấy cả phong cảnh nước non nơi Dực đảo. Khổng Tước đang uống nước bênkhe suối nhỏ, trên hòn đá bên khe có một nữ hài đang ngồi, chính là Linh Tường. Linh Tường trông thấy chỉ mỉm cười, sau đó dùng một băng vải lam sắc bịt mắt. Nàng hiểu mình không nên nhìn tiếp nữa, không thì mộng cảnh chẳngthể tự mà tiêu tan. Lúc này nàng nghe thấy một tiếng hát du dương, đâylà bài ca phụ vương hát cho nàng nghe thuở ấu thơ. Linh Tường thoáng bất cẩn nhập thần, những chuyện rất ít khi phụ vương làm đều hiện ra mộtlượt trước mắt, chim trên cây nghe tiếng như đều mất giọng hót, nướcdưới khe tưởng chừng không muốn trôi. Vũ Tường tiễn từ cánh nàng bay tới tay khiến nàng tỉnh lại từ âm thanh đó. Linh Tường vội bịt tai mìnhlại, rồi dùng Vũ Tường tiễn thấm máu bản thân bắn tới Khổng Tước. Mộtlúc sau, có tiếng Khổng Tước kêu lên thảm thiết. Linh Tường mở mắt ra, một quả cầu lam sắc xuất hiện trước mặt nàng,chính là nguyên thần của Khổng Tước. Lúc này Linh Tường đột nhiên baylên cao, thân thể phát ra hào quang lam sắc kỳ dị, y phục trên ngườikhông thấy đâu, lõa thể xoay tròn trên không. Đây là thân thể thánhkhiết nhất, làn da phảng phất phủ một lớp thủy tinh, trước ngực có dấuấn Khổng Tước, nguyên thần của nó đã bị thu vào bên trong. Linh Tường hạ xuống, thân thể không có gì khác thường. Nàng nhìn xung quanh không có ai, bèn mỉm cười rời khỏi rừng trúc. Linh Tường trở lại bên ngoài khu rừng nơi có nhóm Trần Phong, lúc nàyrừng trúc đột nhiên biến mất, cả vùng núi non cũng chẳng còn thấy đâu.Dưới chân họ dẫm lên chính là sa mạc, gió thổi cát vàng ùa đến nơi họđứng. Mấy người Trần Phong khó nhọc bước đi mấy bước, phát hiện gió cát cànglúc càng mạnh, bốn phía như sóng biển hung bạo ập tới còn nơi họ đứngtựa một cơn lốc xoáy không đáy. Bao nhiêu cát vàng xoáy cuộn đều trầmxuống dưới đất sâu, Tiên Cụ ôm Trần Phong bay lên, những người khác cũng bay lên nhưng cát vàng giữa trời biến thành một đôi tay khổng lồ, biếnthành một mãnh thú chôn vùi họ xuống, tránh né không kịp, cuối cùng bịlấp hẳn. Đợi cát xung quanh lặng hết, nhóm Trần Phong đã bị chôn dướimặt đất khoảng ba ngàn mét. - Đây là nơi nào thế? Lạc Anh triệu hoán ra lửa chiếu sáng. - Giống như một cung điện dưới lòng đất. Tiên Cụ trả lời. Thì ra, nơi bọn họ bị cát vàng chôn vùi xuống bất ngờ lại là một cungđiện dưới lòng đất, chỉ có điều tất cả chìm trong bóng tối, tạm thờikhông nhìn rõ đây là chốn nào. Lạc Anh gọi ra thêm lửa để chiếu sáng nơi này. Bọn họ dường như đangđứng trong khoảng sân, căn bản không tìm ra đường đi lại, bởi khi nhìnlên trên chẳng ngờ lại là bầu trời, có sao sáng trăng treo, chứ khôngphải tối đen hay sa mạc. - Kia có một cánh cửa, chúng ta tới thử xem. Tiên Cụ chỉ vào lối ra duy nhất trong sân, đó là cánh cửa một bên phát ra hắc quang, một bên tỏa ra bạch quang. - Cửa này đã bị người ta thực hiện huyễn thuật. Ta nghĩ trăng sao trêntrời đều do huyễn thuật làm ra, huyễn thuật đạt tới cảnh giới này, linhlực của người đó nhất định ở mức trên chúng ta. Ngự Nô nói. - Thử xem là biết. Lạc Anh nói rồi đi tới bên cửa, trước đó đã triệu hoán hỏa thuẫn bảo vệthân thể, sau đó bước tới rất thư thái, không ngờ chẳng cảm giác đượclinh lực công kích nào. - Sao vậy? Bên trong có gì? Tiên Cụ thấy Lạc Anh bước ra bèn hỏi. - Cái gì? Lạc Anh lúc này mới thấy lạ lùng, bởi vì vừa xong nàng rõ ràng đã bướcqua cửa, nhưng sau đó lại trông thấy bọn Trần Phong, như là từ trong đóbước ra vậy. - Không thể nào, vừa rồi rõ ràng ta đã đi vào, sao lại trở thành đi ra được? Lạc Anh không hiểu, quay người thử lại lần nữa, nhưng vẫn tiếp tục đối diện với mấy người Trần Phong. - Để ta thử xem. Tiên Cụ nghe mà không hiểu Lạc Anh nói gì, tự mình bước tới, nhưng cũngtương tự với Lạc Anh, đều bị hướng quay trở lại chỗ cũ, bản thân mìnhkhông rõ là tại sao. - Để ta. Linh Tường nói xong rút một chiếc lông vũ bay vào, nhưng vừa vào đã thành ra. - Xem ra cánh của này là một kết giới tuần hoàn, không thể bước vào được. Ngự Nô bên cạnh bảo. - Tế Qua, dùng xích băng của ngươi đâm lên bầu trời phía trên đi. Trần Phong phân công. Tế Qua nghe lệnh, hai ngọn xích băng văng lên trên, nhưng chuyện lạ lạixảy ra. Xích băng từ trên cao xuất hiện rồi hạ xuống, đâm vào mặt đất,sau đó lại từ mặt đất chồi lên, cứ thế mà tuần hoàn vô hạn. - Kết giới này thực sự quá kỳ lạ, nếu như không đi ra được, chúng ta sẽ vĩnh viễn bị giam trong này. Tế Qua nói. - Nhất định có thể đi ra, chỉ là chưa nghĩ ra biện pháp thôi. Trần Phong bên cạnh đi về phía cánh cửa, nhìn hai đạo ánh sáng hắc bạch, sau đó cũng đẩy cửa vào như Lạc Anh, Tiên Cụ. Bọn Ngự Nô ở bên ngoài thấy Trần Phong đi vào mà lại không thấy hắn đira, chẳng như bọn họ, liền cảm thấy nghi hoặc bèn đi tới nhưng khôngtrông thấy Trần Phong mà lại bị biến thành đi ra. Tiên Cụ ở bên ngoàicửa gọi : - Chủ nhân! Chủ nhân! Một lúc sau, Trần Phong ở giữa màn bóng tối nghe tiếng Tiên Cụ gọi bènbước trở ra đẩy cánh cửa, trông thấy Tiên Cụ và những người khác đanghoang mang nhìn hắn. Trần Phong hỏi : - Sao vậy? Có chuyện gì à? - Thưa chủ nhân, người bước vào rồi nhưng không bị đẩy đi ra như chúng thuộc hạ. Người trông thấy gì trong đó vậy? Ngự Nô hỏi. - Vẫn không có gì, chỉ là một màn bóng tối, ta vừa bước được mấy bước thì nghe thấy tiếng Tiên Cụ gọi ta nên quay ra. Trần Phong đáp. - Lạ thật, tại sao chỉ có chủ nhân bước vào được? Linh Tường ở bên cạnh không hiểu, nghĩ ngợi rồi nói : - Lẽ nào chỉ người phàm trần mới vào được? - Cửa Âm Dương của Tam giới bất kỳ sinh mệnh nào trong Tam giới cũng đều không thể vào được. Ngươi rốt cuộc là ai? Từ đâu đến? Đột nhiên một tiếng nói đôn hậu không hiểu từ nơi nào vang vọng, kèm theo cả sự phẫn nộ. - Ta tên Trần Phong, từ phàm trần đến. Ta không hiểu sao, nhưng đích thực ta đã đi vào được. Trần Phong trả lời. - Ngươi hãy đi vào lại xem, ta muốn gặp ngươi. Tiếng nói đó lại vang lên. Trần Phong không hề chần chừ, bước thẳng vào. Tiên Cụ muốn ngăn cản, sợrằng có nguy hiểm, nhưng Trần Phong hiểu đây là cách duy nhất, không còn lựa chọn. Bóng tối rất mau biến mất, đợi khi ánh sáng chiếu rõ xung quanh, TrầnPhong trông thấy phía trước là một cánh cổng lớn. Cảnh cổng này giốngnhư cổng trời, to lớn vô cùng, phân làm hai cánh, mỗi bên đều có nhữnghình vẽ kỳ quái, giống như tượng đầu của một loài thú, còn bên trên đỉnh cửa có hai chữ sáng chói: Minh giới. - Ngươi là sinh mệnh bên ngoài chúng sinh Tam giới, không thì không cách nào bước vào cửa Âm Dương được. Tiếng nói lại xuất hiện, Trần Phong nhìn xung quanh nhưng không phát hiện được gì. - Đã tới được Minh giới, con cũng biết người là ai rồi, Thần sáng tạo. Trần Phong đã được nghe Tùy Phong và Ngân Hà kể lúc ở vùng ngoài Tamgiới, chuyện Thần sáng tạo giờ không quản việc Tam giới, mở ra Minh giới để vong hồn luân hồi. - Không ngờ biết được ta là ai. Vậy ngươi càng chẳng giản đơn. Bây giờta không quản chuyện Tam giới nữa, nếu như trước đây, ta chỉ cần lật xem số mệnh Tam giới là tra ra ngươi. - Không cần người tra, con sẽ báo người hay. Ở vùng ngoài Tam giới, Ngân Hà và Tùy Phong nói con là đệ đệ của họ, cũng chính là hậu nhân của NữOa. Người hẳn không quên việc người đã đánh cuộc về kẻ có thể chạy thoát khỏi số mệnh. - Thích điểu! Thì ra là ngươi, chẳng qua nhìn bộ dạng của ngươi, xem ranguyên thần chưa thức tỉnh, linh lực cũng chưa được giải phong. - Đúng vậy, nên bây giờ con chỉ là Trần Phong, điều duy nhất còn nhớchính là việc chạy thoát khỏi số mệnh một ngàn năm trước. Thực ra lúc đó không phải là Thần số mệnh mà là người, Thần sáng tạo. - Từng trải qua chuyện của Tam giới, ta không muốn đề cập lại nữa. Nhưng ta cho ngươi biết, một khi ngươi đã là hậu nhân của Nữ Oa, từng chạythoát khỏi số mệnh, nhưng ngươi cũng là người trong Tam giới. Do đó,ngươi căn bản không thể bước qua cửa Âm Dương của ta được. - Người luôn luôn truy cầu thái quá sự hoàn mỹ, chuyện trên đời này, đâu có gì là tuyệt đối. - Không thể nào, khi Nữ Oa còn tại thế chính nó cũng không thể chạythoát khỏi được, trừ phi Bàn Cổ phục sinh, nhưng huynh ấy chỉ có thể phá kết giới tuần hoàn của ta chứ không thể bước vào dễ dàng như ngươiđược. - Con cũng không cách nào giải thích cho người, lần này con có ý định tới Minh giới chính là để tìm người. Trần Phong không muốn hao phí thêm quá nhiều thời gian với ông. - Tìm ta? Thần sáng tạo cười vang mấy tiếng, rồi nói tiếp : - Ngươi tìm ta có phải muốn ta ra tay quản chuyện Tam giới không, quênhẳn đi, liên quan tới Tam giới, ta không muốn đề cập lại nữa. - Vậy còn chuyện liên quan tới người? Trần Phong nói rồi lấy Huyết Oán kiếm ra khỏi thân thể. Thì ra TrầnPhong luôn cất Huyết Oán kiếm bên trong thân mình. Hắn chống kiếm xuốngđất, nói : - Thanh kiếm này là do người dùng một giọt máu và một giọt lệ huyễn hóa thành, người hẳn có trách nhiệm với nó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]