Đêm giữa tháng, mặt trăng tròn vành vạnh lơ lửng giữa tầng không, đốidiện với mặt trăng ở bên dưới chính là khối bát quái long quyển phongđược tạo nên từ máu. Đoàn người của Trần Phong đều đứng bên ngoài kết giới, cùng chờ đợi cơhội, bởi vì chỉ có ở thời điểm ấy, khi mà kết giới của vùng ngoài Tamgiới yếu hơn bình thường, hợp lực của họ mới công vào được. Khối bát quái long quyển phong bằng máu có sức hút vô cùng mạnh mẽ,khiến cho người quan sát từ xa cũng cảm nhận được uy lực không gì sánhnổi ấy. Đột nhiên, một tia sáng chói lòa từ mặt trăng chiếu thẳng xuốngkhối bát quái long quyển phong, như thể bị hấp lực của nó hút lấy vậy.Nhưng cũng chính vào thời điểm này, không còn cảm thấy uy lực gì ở nónữa, phảng phất rất bình ổn. Đây quả là một hiện tượng khó lòng giảithích được. - Đến lúc rồi! Động thủ! Kinh Thiên nói. Vua của Ngũ tộc Tinh linh Thần tộc, thêm vào đó là Thích khách Ma tộc và Trần Phong người phàm trần, bọn họ kết hợp linh lực siêu cường của Tamgiới tấn cồng vào năng lượng kết giới do vùng ngoài Tam giới sản sinhra. Quả nhiên, sức mạnh của kết giới giảm đi rõ rệt, ít lâu sau, ánhtrăng sáng trên trời tựa hồ bị hút vào, còn khối bát quái long quyểnphong cũng sắp ngừng lại. Ngự Nô hét lớn : - Mau dùng toàn lực! Qua thời điểm này năng lực kết giới khôi phục lại là không thể công vào được nữa. Mọi người vốn đều bảo lưu lại một chút linh lực, nhưng giờ đây cũng không thể không dốc túi. Luồng linh lực cường đại nay lại được gia tăng thêm sức mạnh đã tạothành một lỗ hổng có thể khép lại bất cứ lúc nào. Như thể nước vậy, nếulinh lực yếu đi một chút hoặc đình chỉ, lỗ hổng sẽ tự động khép lại. Dođó tất cả đều tập trung quan sát lối vào đang dần dần lớn lên này màkhông dám có hành động tùy ý. - Ta sẽ vào trước tiên rồi phát ra linh lực trụ giữ từ bên trong, sau đó người của hai tộc chúng ta từng người một xen kẽ nhau tiến vào, như vậy không ai dị nghị chứ. Kiển Xá cất tiếng. - Nhiều lời làm gì, còn không mau đi, chậm chút nữa là không ai vào được nữa đâu. Lạc Anh cảm thấy áp lực càng lúc càng nặng hơn bèn vội bảo. Kiển Xá phi thân vào trong, chưa kịp quan sát vùng ngoài Tam giới rốtcuộc trông ra sao đã ngay lập tức phát linh lực từ bên trong. Sau đó đến lượt Trần Phong, rồi đến Kinh Thiên, kế tiếp là Ngự Nô, từng người từng người một tiến vào, sau khi người cuối cùng đã vào trong, linh lực cũng thu lại toàn bộ, lối vào khép kín lại. Nơi đây chính là bên ngoài của Tam giới, vạn vật đều nằm trong tầm mắtnhưng dường như nhìn chẳng thấy điểm tận cùng. Trên trời cao chỉ cóThích điểu vỗ cánh bay. Lần này được quan sát Thích điểu ở khoảng cáchgần, điều đó đã mang lại cho Trần Phong một cảm giác thân thiết kỳ lạ.Thích điểu bao phủ toàn thân một màu đen, đôi cánh gầy trơ giống nhưkhông có lấy chút thịt nào mà chỉ là lớp da khô bao bọc xương thôi, đôimắt có sắc xanh lam, vành tai rất dài, nhọn chọc thẳng lên khỏi đầu.Nhóm Trần Phong tưởng chừng chỉ cần vươn tay ra là có thể tóm được màlại không thể, bởi vì chúng đều như ảo ảnh, là tinh thần của Thích điểuđích thực, cũng có thể nói là linh hồn của nó. Toàn bộ nơi đây giống như một tòa thành rộng lớn, nhưng không thể nàochạm tới được trong giây lát. Mục đích quan trọng nhất của họ tới đây là lấy Huyết Oán kiếm, họ nhanh chóng bay về hướng khối bát quái longquyển phong, bởi vì họ hiểu rằng máu đó nhằm mục đích nuôi dưỡng choHuyết Oán kiếm. Khối bát quái long quyển phong bằng máu ấy tựa hồ ngay trước mắt vậy màhọ đi không biết bao lâu mà vẫn chưa thể tiếp cận. Kiển Xá cắn ngón taynhỏ ra mấy giọt máu, sau đó niệm chú ngữ. Mấy giọt máu đó liền biếnthành tiểu yêu của Ma tộc, đám tiểu yêu này không phải do huyễn thuậthuyễn hóa ra mà chúng ẩn tàng sẵn trong máu ả rồi. Ả đã chuẩn bị cực kỳkỹ lưỡng cho lần hành động này. Cuối cùng cũng tới được gần rìa của khối bát quái long quyển phong, chỉbất quá không thể nào tiếp cận được vì hấp lực quá lớn. Gió tạo thànhbởi máu thổi từ dưới lên càng lúc càng to, sức gió càng lúc càng mạnhbạo, còn ánh trăng sáng trên cao vẫn tiếp tục rọi vào trong. Hiện giờ ai nấy đều muốn biết rốt cuộc bên trong màn máu này ẩn chứa bí mật gì,phải chăng chính là Huyết Oán kiếm? - Đợi khi ánh trăng toàn bộ được hút vào bên trong khối máu này, khi đósức mạnh ấy sẽ biến mất còn Huyết Oán kiếm sẽ xuất hiện. Tới khi đó mớitranh đoạt chẳng phải đã muộn một chút rồi sao? Câu này của Kinh Thiên hiển nhiên là muốn một trận chiến. - Huyết Oán kiếm đâu phải cứ muốn là được mà nó vốn dành cho kẻ códuyên. Nếu như ngươi cố gượng ép để đoạt lấy cũng chắc gì đã chế ngự nóthành công. Trần Phong hiểu rằng sự cách biệt về lực lượng hai bên rất lớn, nếu nhưngạnh tiếp ắt hẳn không thể nào chiếm được thượng phong, do đó hắn đưara một quyết định lấy lùi làm tiến. - Bọn ta đi, không ở đây tranh Huyết Oán kiếm với các ngươi, bí mật bênngoài Tam giới đâu phải chỉ có Huyết Oán kiếm. Ta muốn đi những nơi khác xem xem. - Chủ nhân! Dẫu thế nào thì Huyết Oán kiếm cũng không thể để cho Ma tộc lấy được. Lạc Anh bên cạnh nhịn không nổi nói. - Ta đã quyết định rồi. Đi theo ta! Trần Phong đưa các Tinh linh Vương tộc vòng qua khối bát quái long quyển phong bằng máu. Bọn Kinh Thiên, Kiển Xá cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều, hiện tại trong mắt chúng, trong đầu chúng chỉ có Huyết Oán kiếm. Trên trời cao vẫn đầy bóng Thích điểu, nhiều không đếm xuể nhưng cũngkhông quá lớn. Trần Phong nhận ra rằng, vô số hồn Thích điểu này chỉthuộc về chân thân của một Thích điểu mà thôi. Sau khi đi được một đoạnđường, Trần Phong dừng lại. - Linh Tường, hiện giờ cung và tên của Vũ tộc đã vật quy nguyên chủ, linh lực chắc hẳn rất mạnh rồi phải không? Trần Phong hỏi. - Đúng vậy. Thưa chủ nhân, có phải người muốn thuộc hạ thủ ở đây, chờkhi Huyết Oán kiếm xuất hiện thì bắn một mũi tên đẩy nó ra không? Linh Tường hỏi. - Phải. Lực lượng Ma tộc giờ đây quá mạnh, ta nghĩ chỉ có Huyết Oán kiếm mới có thể đối phó lại bọn chúng, do đó mà thanh kiếm này tuyệt đốikhông thể để chúng đoạt mất. Lạc Anh hiểu rằng sự kích động vừa xong là mình đã sai, bèn tạ lỗi với Trần Phong. Hắn không để bụng, nói tiếp : - Ngự Nô, Tế Qua cũng thủ lại đây hỗ trợ Linh Tường. Lạc Anh, Tiên Cụ và Sầm Hàm đi cùng ta tiến sâu vào trong xem xét. Bí mật bên ngoài Tamgiới tuyệt đối không phải chỉ có vậy. Đây là một sơn động, chỉ có sự tĩnh lặng bên trong đó trả lời cho nhữngbước chân. Nơi này vốn rất tối, nhưng Lạc Anh triệu hoán lửa chiếu sáng, Tiên Cụ đi ngay phía trước Trần Phong còn Sầm Hàm ở sau cùng. Bên trong động rất ẩm ướt, nếu như lửa thường thì đã bị dập tắt từ lâurồi, nhưng lửa Lạc Anh triệu hoán ra có thể thiêu đốt cả nước biển, dovậy không dễ gì bị triệt tiêu. Một cơn gió bất chợt thổi đến không ngờ làm tắt phụt lửa của Lạc Anh.Nàng mau chóng triệu hoán lại, đồng thời gia tăng thêm linh lực, còn đao của Tiên Cụ chém theo một hắc ảnh, hắc ảnh này chính là kẻ tạo ra cơngió. Một đao chém tới xẻ đôi hắc ảnh, nhưng nó mau chóng hợp lại rồi bay tiếp. Đó là Thích điểu, không phải linh hồn. Nào ngờ chỉ là cơn gió thổi tớimà có thể thổi tắt lửa tạo ra từ linh lực của Lạc Anh, hãy thử tưởngtượng xem sức mạnh của Thích điểu còn cường đại đến đâu. - Chủ nhân thận trọng! Thuộc hạ cảm giác bên trong có một thứ linh lực thâm bất khả trắc. Tiên Cụ cất tiếng. - Nhưng lạ thực, không thể ngờ lại chẳng cảm giác thấy được chút sát khí nào. Lạc Anh bên cạnh tiếp lời. - Bí mật lớn nhất bên ngoài Tam giới chính là ở nơi đây. Trần Phong dường như đã tới được tận cùng của sơn động, bởi vì trước mắt không còn đường nữa mà bị một bức tường chắn lối, trên tường có một bức tượng Thích điểu chạm nổi, từ trong đó tán phát ra vô số hồn Thíchđiểu. - Thần Vương từng kể Thích điểu là loài chim tàn ác, vạn thế trước đâytừng đại náo Tam giới, sau đó bị Ngân Hà, Tùy Phong hai vị Thần mẫu thuphục, lẽ nào vạn thế trấn áp nằm chính ở nơi này? Vậy hiện tại hẳn làthời khắc nó sống lại, nhưng chuyện này với Huyết Oán kiếm có quan hệgì? Máu bị hút lấy đúng là bị hồn của Thích điểu thực hiện rồi, nếu hútlượng máu nhiều như vậy để hồi sinh Huyết Oán kiếm thì có ý nghĩa gì với chính bản thân nó chứ? Lạc Anh nhớ lại lời của Ngự Nô, nghĩ mãi mà không ra manh mối gì, tự mình lẩm nhẩm. - Ta nghĩ rằng đây cũng không phải là chân thân của Thích điểu. Chânthân của nó bên cạnh phải có hai vị Thần mẫu linh lực cao cường là NgânHà và Tùy Phong, chỉ có như vậy mới áp chế được Thích điểu trong thờigian vạn thế. Trần Phong bảo. - Nhưng đã hết đường đi rồi mà. Sầm Hàm thắc mắc. - Tận cùng chỉ là một mặt khác của sự bắt đầu thôi, bí mật nằm ở chính điểm tận cùng này đó. Trần Phong cắn ngón tay, bôi máu lên chiếc mỏ của bức tượng, sau đónhững hồn bay ra ngoài đều phóng trở lại. Lúc này, hắn vươn tay phải ra, dấu ấn hình đôi cánh vàng phát ra một loại linh lực, nhất thời sơn động biến thành một khung cảnh hoàn toàn khác biệt. Trước mặt là một hồ nước nhưng lại vô bờ bến, mênh mang tựa biển khơi,chỉ có điều bề mặt của nó thì phẳng lặng như tấm gương vậy. Bốn người nhóm Trần Phong lúc này không đứng ở bờ hồ mà đứng ngay trungtâm, bọn họ không cần dùng chút linh lực nào mà vẫn đi lại được trên mặt hồ, thần kỳ như chuồn chuồn điểm nước. - Nơi đây chính là kết giới ẩn tàng bên ngoài Tam giới, chưa có ai từng tới đây nên cũng không phát hiện được gì. Trần Phong nói. - Nhưng ở đây ngoài việc mênh mông không nhìn thấy bến bờ ra còn có thể ẩn tàng được bí mật gì nữa? Lạc Anh hỏi. - Mặt hồ phẳng lặng và chúng ta có thể đi lại không cần dùng tới linhlực, điều này chứng tỏ bản thân hồ đã chứa linh lực, chúng ta đang nhìnthấy phía trên của hồ chứ chưa phải toàn bộ. Trần Phong trả lời. - Thưa chủ nhân, người nói bí mật ở bên dưới, vậy để thuộc hạ xuống xem thử. Tiên Cụ đề nghị, muốn lặn xuống nước. - Không xuống được đâu, phòng hộ kết giới bằng nước này còn cứng hơn cả băng nữa. Trần Phong bảo. Quả nhiên, Tiên Cụ không cách nào đi xuống được, bấy giờ Lạc Anh triệuhoán lửa muốn đốt cháy nơi này nhưng bị Trần Phong ngăn lại, còn sấm sét Tiên Cụ triệu hoán cũng thu lại nốt. - Thưa chủ nhân, vậy phải làm sao? Chẳng lẽ bỏ cuộc? - Xem ra chúng ta chỉ còn cách đợi thôi. - Đợi ư? - Phải. Đợi. Chỉ có cách đợi cơ hội khả dĩ tới hoặc là bí mật tự nguyện lộ ra. Trần Phong nhắm mắt lại. Không khí nơi đây thật trong lành, gió nhẹthổi, nhưng mặt hồ vẫn tĩnh lặng. Trần Phong cảm giác dưới đáy hồ có làn sóng rung động, còn có cả cá đang tung tăng bơi lội dưới đó nữa. Tuy không cảm thấy có sát khí nhưng cảnh sắc lặng yên như vậy khiến choTiên Cụ và Lạc Anh vẫn không dám lơi lỏng cảnh giác, bởi vì cạnh đó làchủ nhân của họ, Trần Phong, họ phải bảo vệ hắn an toàn. Trước mắt Trần Phong lóe lên một tia sáng, sau đó một hình ảnh xuấthiện, chiếu theo lời Thần Vương từng nói thì trước đây vạn thế, Ngân Hà, Tùy Phong hai vị Thần mẫu đại chiến cùng Thích điểu, bầu trời của Thần, Ma, Nhân – Tam giới là một mảng hỗn độn, sấm rung chớp giật, một conThích điểu khổng lồ khi thì phun lửa lúc lại phóng nước làm nhiễu loạnTam giới. Người trong Tam giới đã điều binh ngăn chặn hoặc săn giết conThích điểu này nhưng đều không thu được kết quả, toàn quân bị tiêu diệt, tiếng kêu than ngập trời. Trần Phong còn trông thấy Chúa tể Thần Ma lưỡng tộc, đương nhiên khôngphải Châu Tế và Thương Xá, nhưng trông rất giống hai người, chắc là tổtiên của họ. Cả hai dùng huyễn thuật tấn công Thích điểu nhưng không gây ra được trên mình nó thương tích gì. Lúc này đột nhiên có hai nữ tửxuất hiện sau lưng Thích điểu, chính là Ngân Hà và Tùy Phong, nhị vịThần mẫu. Thời điểm này cũng chưa thể gọi là Thần mẫu được, bởi vì tuổi họ hẵngcòn trẻ, không ai biết họ tới từ đâu, dung mạo như thể thiên tiên phảngphất không tồn tại trong Tam giới, khí chất bất phàm trời sinh đó khôngthể nào đồng nhất với khói lửa phàm trần, huyễn thuật họ sử dụng lạicàng lợi hại, lợi hại như Hồi Sinh quyết của Thần tộc và Diệt Thế quyếtcủa Ma tộc nhưng không biết là huyễn thuật gì. Họ dùng huyễn thuật biến núi lửa nước dâng hóa thành hồ tĩnh lặng, sauđó triệu hoán lên không trung vây lấy Thích điểu lẫn chính họ vào bêntrong. Theo cách này linh lực của Thích điểu không thể phát huy ra được, không thể gây nguy hại cho Tam giới, sau đó tất cả bay ra khỏi tầm nhìn của Tam giới. Bọn họ không lưu lại gì, chỉ có một câu nói: Dùng lựclượng của chúng ta là Ngân Hà và Tùy Phong chỉ có thể trấn áp Thích điểu trong vạn thế, vạn thế sau, nó sẽ phá hồ mà ra. Tới đây, Trần Phong đột nhiên mở mắt, không ngờ trước mắt mình chính làNgân Hà và Tùy Phong vừa mới trông thấy xong, không hiểu xuất hiện bằngcách nào. Tiên Cụ và Lạc Anh cảnh giác cao độ mà vẫn chẳng hề phát giác, họ không hề nhận thấy linh lực từ đối phương, lẽ nào đây chính là cảnhgiới cao nhất của linh lực? - Ngươi cuối cùng cũng đã trở về. Đây là câu đầu tiên của Tùy Phong, giọng nói tựa hồ kinh ngạc mừng rỡpha thêm phần cam chịu. Cánh của bà giang ra như cánh bướm, giống như có ba đôi, tán phát ra hào quang rực rỡ. - Cuối cùng ư? Trần Phong không hiểu. - Xem ra ngươi vẫn chưa tỉnh lại, nhưng thời gian khẩn cấp rồi, ngươi chỉ có thể từ từ hồi phục lại ý thức trong quá trình thôi. Ngân Hà di chuyển tới gần, mặt nước hồ dập dềnh mừng vui theo bước. - Con không hiểu lời các người nói. Trần Phong nói. - Những gì ngươi vừa trông thấy đều là thực, đó là mọi sự phát sinh vạn thế trước đây. Ngân Hà bảo. - Con biết. Ngự Nô từng kể cho con nghe, vạn thế trước đây, Thích điểuđại náo Tam giới, sau đó bị hai vị Thần mẫu Ngân Hà và Tùy Phong thuphục, trấn áp vạn thế. Trần Phong lại nhìn hai người họ rồi nói tiếp : - Xem ra là trấn áp ở dưới mặt hồ này. - Điều họ biết chỉ là bề ngoài thôi, còn ngươi chắc chắn biết rõ tường tận toàn bộ. - Vậy mong các Thần mẫu hãy nói cho con biết. - Sự tình phải kể bắt đầu từ khi trời đất còn sơ khai, lúc ấy đất trờiliền với nhau một mảng, Bàn Cổ tỉnh dậy sau giấc ngủ vạn năm, trông thấy trước mắt mình chỉ là một màn đen hắc ám thì vô cùng giận dữ. Ngài bèndùng búa thần bổ tách đất trời, qua vài ngàn năm nữa, thấy thế giới mình tạo ra vẫn chưa vừa ý, cuối cùng ngài dùng huyễn thuật biến thân thểmình thành vạn vật, mắt trái là mặt trời, mắt phải là mặt trăng, thânthể thành đồi núi, máu chảy thành sông hồ đại dương... tổng lại, mỗi một bộ phận thân thể của ngài đều tồn tại dưới hình thức vạn vật, thậm chíkhông khí ngài hít thở cũng biến thành gió thổi chẳng dừng. - Sau này em trai của Bàn Cổ là Thần Sáng Tạo và em gái Nữ Oa cũng tỉnh giấc. Ngân Hà nối tiếp lời Tùy Phong : - Bọn họ hiểu rằng thế giới trước mặt mình chính là kết tinh lực lượngcủa anh trai mình, do vậy khao khát biến nó trở nên càng tốt đẹp hơn.Lại qua vài ngàn năm suy tư, Nữ Oa dùng huyễn thuật tạo thành vô sốngười bằng đất sét, rồi cấp cho họ sinh mệnh, để họ tự do sinh tồn, sinh trưởng. Vài ngàn năm sau, đời đời kiếp kiếp, sinh sôi phát triển, cứnhư thế trời đất xuất hiện diện mạo mới. - Nhưng con người càng ngày càng đông đúc, cứ tăng trưởng mãi theo thờigian, suy nghĩ của họ cũng biến thành càng ngày càng phức tạp, dần dầnxuất hiện chiến tranh và giết chóc, còn có cả bao ái hận tình cừu mà đến cả Nữ Oa và Thần Sáng Tạo cũng không cách gì lý giải nổi. Cuối cùngThần Sáng Tạo dùng huyễn thuật của mình tạo cho mỗi người này một sốphận khác nhau, như vậy, Thần Sáng Tạo có thể khống chế được họ, khiếnhọ đi theo một con đường hoàn mỹ của mình. Nhưng Nữ Oa không đồng ý, bànhận thấy những người này tuy do mình sáng tạo nên nhưng họ hoàn toàn sở hữu một sinh mệnh độc lập, họ có tự do của chính mình. Do vậy, giữa NữOa và Thần Sáng Tạo lần đầu tiên đã xuất hiện tranh cãi. - Tuy thế mâu thuẫn này được hòa giải rất mau chóng, Nữ Oa đồng ý đểThần Sáng Tạo cấp cho nhân loại số mệnh Sinh Lão Bệnh Tử, bởi vì như thế mới khiến con người tiến bộ, cũng có thể làm cho thế giới cân bằng,nhưng không đồng ý khống chế tư duy để họ làm những chuyện họ khôngnguyện ý, Liên quan tới chuyện này, Thần Sáng Tạo đã nhượng bộ. Chỉ cóđiều chiến tranh càng ngày càng nhiều, bởi dục vọng của con người càngngày càng lớn, còn cả diễn biến của ái hận tình cừu càng lúc càng trởnên phức tạp. Thần Sáng Tạo trông thấy mà thất vọng, nó khác thế giớihoàn mỹ mà ngài tưởng tượng quá xa, nhưng nếu muốn ra tay cải biến thìphải giết rất nhiều người, Nữ Oa không thể nào đồng ý, do vậy mà bực tức bỏ đi. - Sau khi bỏ đi, ngài suy tư rất lâu, rồi dùng huyễn thuật sáng tạo nênmột thế giới, còn tạo thêm một chủng tộc người, nhưng do kinh nghiệmtrước đây ngài gọi chủng tộc này là Thần. Tư tưởng của Thần được ngàitạo nên rất đơn thuần, không chứa đầy ái hận tình cừu phức tạp như nhânloại, lại còn luôn phát triển theo số mệnh mà ngài định sẵn, không cònai cản trở ngài nữa, do đó mà thế giới của Thần đời này sang đời khác,kiếp này sang kiếp khác đều sinh sống rất bình ổn. Thần Sáng Tạo rất hài lòng với kiệt tác của mình. - Thế nhưng, sự bình ổn này vẫn bị một chuyện ngoài ý muốn phá vỡ. ThầnSáng Tạo mời Nữ Oa tới Thần tộc thăm thế giới hoàn mỹ của mình, lại cònđể Nữ Oa mang theo một ít người tới, để họ thấy được cách thức sinh hoạt mà càng hướng tới nó lại càng thấy yêu thích hơn này. Nữ Oa bèn đưatheo một người, chỉ đúng một người thôi, đó là Công chúa của phàm trần,tên là Ngưng Liễm, khí chất thoát tục, dung mạo khuynh quốc khuynhthành. Tuy Thần tộc cũng có nữ tử như vậy, nhưng không hiểu sao so sánhvẫn thấy thua kém rất nhiều. Nữ Oa nói cho Thần Sáng Tạo biết, nguyênnhân chính là sự tự do. - Thực ra lần này Nữ Oa mang theo một nữ tử như Ngưng Liễm chỉ có mộtmục đích duy nhất, không phải muốn khiến đối phương thích cách thức sinh sống mình chọn, mà hy vọng Thần Sáng Tạo ban cho Thần tộc tự do, chỉ có tự do mới là điều mà người và thần yêu thích nhất. Nhưng không ngờrằng, Đại hoàng tử Thần tộc là Hiên Ảnh và Nhị hoàng tử Hiên Sa lại phát sinh tình cảm với Ngưng Liễm, càng rối hơn ở chỗ Ngưng Liễm cũng yêuNhị hoàng tử, Hiên Sa. - Không lâu sau, Đại hoàng tử Hiên Ảnh trở thành Thần Vương của Thầntộc, đồng thời cưới Ngưng Liễm làm Vương Hậu. Vào đúng ngày diễn ra lễcưới, Hoàng tử Hiên Sa chỉ cười lớn rồi biến thành một miền sa mạc vôbiên, cùng lúc đó cung điện của Thần tộc đột nhiên sụp đổ, bị một miềnđại dương mênh mông bao vây lấy. Rất nhiều nhăm sau, Ngưng Liễm đã sinhhạ cho Chúa tể Thần tộc, cũng là Đại hoàng tử Hiên Ảnh ngày xưa haingười con. Thần Vương khi đó rất vui sướng. Nhưng đến một ngày, khi ôngtrở về Thần điện thì phát hiện Ngưng Liễm và một người con đã không cònthấy đâu nữa. - Mọi chuyện phát sinh đều nằm ngoài dự liệu của Thần Sáng Tạo, vì conngười có ái hận tình cừu phức tạp nên khi thần kết hợp với người sẽkhiến ngài không cách gì khống chế nổi. Do đó ngài không hiểu nổi nguồncơn trong đó, hơn nữa cũng chẳng có ai khác hiểu được. Sau sự kiện này,sự đơn thuần của Thần tộc cũng dần dần biến chuyển, Chúa tể của Thần tộc không còn số mệnh vạn năm được Thần Sáng Tạo ban cho nữa mà chỉ vỏn vẹn có vài ngàn năm là đã phải qua đời. - Thần Sáng Tạo dường như phải chịu đựng một sự đả kích rất lớn, thếgiới hoàn mỹ mình khổ công tạo nên lại bị cải biến chỉ bởi một cá nhân.Nhưng ngài không hề tức giận mà hy vọng sau khi Hoàng tử kế thừa vươngvị mọi chuyện sẽ từ từ được chuyển đổi lại như xưa. Theo đó, vị Hoàng tử duy nhất này đã kế thừa vương vị. Tuy nhiên, không như Thần Sáng Tạonghĩ, giữa miền sa mạc bất ngờ xuất hiện một chủng tộc mới, tự xưng làMa tộc, vừa sinh ra đã định sẵn thế nước lửa chẳng cùng chung sống vớiThần tộc. Điều này khiến Thần Sáng Tạo phải bó tay không biết phải làmsao. - Thần Sáng Tạo cảm thấy rất lạ lùng, ngoại trừ ngài và Nữ Oa còn ai cóthể làm được điều này đây? Ngài đi hỏi Nữ Oa nhưng bà bảo không phải dobà làm. Sau đó Thần Sáng Tạo phát hiện rằng người của Ma tộc không ngờcũng y như Thần tộc, đều không thoát khỏi số mệnh mà ngài định sẵn. Ngài càng suy nghĩ càng đau đầu mà cuối cùng cũng chưa nghĩ ra được điều gì. - Sau khi Ma tộc xuất hiện, Thần Ma lưỡng tộc phát động chiến tranh liên miên, có mấy lần còn liên lụy tới cả phàm trần. Nữ Oa tìm tới Thần Sáng Tạo, hy vọng có thể tìm ra được một biện pháp giải quyết chuyện này.Tuy nhiên, biện pháp nào cũng đều vô tác dụng. Thần Sáng Tạo tức đếnphát điên, quyết định tự tay hủy diệt mọi thứ mình tạo ra, nhưng Nữ Oacản lại. Bà nói hiện tại sinh mệnh là thuộc về chính bọn họ, không phảiai muốn hủy là hủy được. - Thần Sáng Tạo nói ngài quản lý số mệnh của chúng sinh Tam giới, muốnhủy ai là hủy kẻ đó. Nữ Oa hiểu rõ tỳ khí của Thần Sáng Tạo, để cứu vãnTam giới đã có hàng ngàn hàng vạn năm tiến hóa, không muốn nó lại trở về thời viễn cổ sơ sinh, bà không quản ngại đánh một trận kinh thiên độngđịa với Thần Sáng Tạo. Lần chiến tranh này khiến hai người họ lưỡng bạicâu thương. Trong mắt Nữ Oa, dẫu cho Tam giới tồn tại bao điều chưa toại ý nhưng bà nghĩ chỉ có ác mới khiến thiện xuất hiện, có ái ắt sẽ cóhận, như vậy mới cân bằng. - Để Thần Sáng Tạo bình ổn lại cơn giận, Nữ Oa và ngài đã đánh cuộc với nhau. Tùy Phong và Ngân Hà mỗi người một câu kể cho Trần Phong nghe về câuchuyện ngàn vạn năm từ khi đất trời còn sơ khai, nhưng kể tới đây họ đột nhiên dừng lại. - Đánh cuộc thế nào? Trần Phong hỏi. - Thực ra chúng ta là hậu nhân của Nữ Oa. Ngân Hà không trực tiếp trả lời câu hỏi của Trần Phong. Tùy Phong nói tiếp : - Hậu nhân của Nữ Oa có ba người: Ngân Hà, Tùy Phong các ngươi đã trông thấy rồi, còn có đệ đệ của chúng ta, tên là Thích Điểu. - Sao? Thích Điểu? Trần Phong kinh ngạc. - Không phải là Thích điểu mà các ngươi tưởng tượng đâu. Bởi đệ đệ lànam nhân duy nhất trong số hậu nhân của Nữ Oa nên linh lực của đệ ấycường đại phi thường. Đặt cược ở đây nhằm vào chính đệ đệ của ta, đệ ấybị phong ấn linh lực, nguyên thần ngủ say, làm một phàm nhân bình thường xuống phàm trần, sau này phải chạy thoát khỏi số mệnh do Thần Sáng Tạođịnh ra. Thần Sáng Tạo đáp ứng rất sảng khoái vì ngài cho rằng không aichạy thoát khỏi số phận mà ngài thiết lập, thần không thể, người càngkhông thể. - Thích điểu mà các ngươi tưởng chỉ là thần thú của đệ đệ ta mà thôi.Vạn năm trước đây vì đệ đệ xuống phàm trần, không ai quản nó nên nó mớiphát cuồng, đại náo Tam giới, chính là điều vừa trông thấy đó. Ngân Hà tiếp lời. - Vậy mọi chuyện này có quan hệ gì với con? Trần Phong tuy đoán ra được vài phần nhưng không khẳng định, hoặc là không dám tin, hắn muốn nghe đáp án từ chính họ. - Có. - Bởi vì đệ chính là đệ đệ của chúng ta. Câu trả lời của Ngân Hà và Tùy Phong quả nhiên giống như điều Trần Phong vừa nghĩ, chỉ là không nghĩ rằng mọi chuyện đều chính là sự thật. - Sao? Không ngờ chủ nhân lại là hậu nhân của Nữ Oa? Điều này quá khó tin. Lạc Anh cũng bày tỏ điệu bộ kinh ngạc không dám tin. - Đây là sự thực, Trần Phong hiện tại chính là đệ đệ của chúng ta. Ngân Hà nhìn Trần Phong nói tiếp : - Sau khi đệ chạy thoát khỏi số mệnh Thần Sáng Tạo định ra, ngài nản chí vô cùng, không còn muốn quản chuyện của Tam giới nữa. Thực ra ngài muốn quản cũng không quản nổi nữa vì sau trận đại chiến với Nữ Oa, thươngtích đã quá nghiêm trọng. Nữ Oa làm vậy chỉ để khiến ngài hiểu rằng, con người chính là tự do, không muốn bị ai trói buộc, cũng để ngài nguôi đi cơn giận. - Thần Sáng Tạo tuy không muốn quản chuyện Tam giới nữa nhưng đây chínhlà dân con cháu của người, số mệnh không thể để loạn được, chẳng hạn như sinh lão bệnh tử, ngài giao toàn bộ cho thần Số Mệnh. Còn sự tình trong đó ngoại trừ chúng ta ra không còn ai khác biết, do đó quản lý số mệnhtrong Tam giới đều là do thần Số Mệnh, thực ra ngay từ lúc bắt đầu làThần Sáng Tạo, sau này vẫn là Thần Sáng Tạo thôi. - Vậy còn Vạn thế hạo kiếp là gì? Trần Phong hỏi. - Như đệ đã nhìn thấy ở Túc Mệnh Trủng đó, chỉ là một lời tiên tri. Quan hệ giữa Thần, Ma, Nhân – Tam giới giờ đây đệ đã hiểu thấu, thêm vào đólà Thích điểu phá hồ mà ra vạn thế sau này. Nếu như sức mạnh của đệkhông được giải khai, nếu nguyên thần của đệ chưa được thức tỉnh, vậythì không ai có thể thuần phục nó, bởi chúng ta sau khi trấn áp nó vạnthế, linh lực đã dùng kiệt rồi, chỉ hy vọng nó trông thấy đệ có thểngoan ngoãn nghe lời đệ, không náo loạn Tam giới nữa. Khi Ngân Hà nói xong câu này có thể thấy rõ sự lo âu thể hiện. - Vậy Thần Sáng Tạo và Nữ Oa đâu rồi? Hiện tại cuộc chiến giữa Thần Macũng chỉ có họ mới ngăn nổi, như vậy lời tiên tri về Vạn thế hạo kiếpmới có thể không thành hiện thực. Trần Phong nói. - Sau trận đại chiến, Nữ Oa nguyên thần tổn thất nặng nề. Bà đoán rachuyện Thích điểu sẽ gây ra trường náo loạn bèn trao chút linh lực cònlại cuối cùng cho tỷ muội chúng ta, để chúng ta trấn áp Thích điểu, cũng vì thế mà nguyên thần của Nữ Oa lụi tàn. - Thần Sáng Tạo thì đã nản lòng thối chí, nhưng đối mặt với thế giớingười tạo ra, đối mặt với chúng sinh Tam giới vẫn chưa thể nào buôngxuôi. Ngài không dám tiếp tục hành động khinh suất nữa vì sợ khéo quáhóa vụng. Cho nên ngài mới tạo ra Minh giới, để cho những vong hồn chịusinh lão bệnh tử cũng có thể luân hồi chuyển thế. - Nhưng chiến tranh giữa Thần Ma lưỡng giới nếu không được Thần Sáng Tạo ra tay ngăn cản thì lời tiên tri về Vạn thế hạo kiếp sẽ gây cho Tamgiới nỗi khổ đau và tai nạn khôn cùng. Trần Phong nói. - Vô ích thôi, có lẽ tình trạng ngày nay ngài cũng muốn đảm trách, hoặclà ngài cho rằng mình cần phải đảm trách, vì ở lần Ma tộc tiến hànhchiến tranh diệt thế đầu tiên với phàm trần ngài đã huyễn hóa nên HuyếtOán kiếm từ một giọt máu và một giọt nước mắt để vãn hồi cục diện. Ngàikhông muốn thấy con dân của mình tiếp tục chết chóc như vậy nữa. - Điều ngài đã làm thật đúng đắn, nhưng lần trước đã ngăn cản, tại sao lần sau lại không thiết đến nữa? Lạc Anh bên cạnh nói. - Bởi vì lần chiến tranh này có liên quan tới Huyết Oán kiếm. Hiện giờMa tộc tựa hồ xuất toàn lực để đoạt Huyết Oán kiếm, do vậy Thần Sáng Tạo nhận ra mình đã sai, không dám làm tiếp gì nữa, sợ lại khéo quá hóavụng. Trần Phong đã đoán ra nguyên nhân. - Đúng. Chính là vì nguyên nhân này. Nhưng còn có một lý do khác nữa làlinh lực của ngài giờ chỉ có thể quản lý Minh giới mà thôi, trong Minhgiới giam giữ toàn bộ vong hồn, nếu họ không luân hồi mà thoát ra ngoàithì là sự kiện vô cùng khủng khiếp. Nói tới đây, mặt hồ phẳng lặng đột nhiên lay động dữ dội, một con sóngkhổng lồ cuộn dâng. Tiên Cụ mang theo Trần Phong bay đi, Lạc Anh và SầmHàm giữa không trung vẫn thấy Ngân Hà và Tùy Phong đang đứng giữa consóng dữ, thì ra họ thực sự không còn linh lực nữa rồi. Lạc Anh vừa muốnbay xuống đưa họ đi nhưng bị họ cản lại. - Sinh mệnh của chúng ta đã tới tận cùng rồi, không còn trách nhiệm gìnữa khiến chúng ta thấy rất nhẹ nhõm, chuyện sau này giao cho các ngươiđấy. Hãy nhớ, số mệnh có thể thay đổi, lời tiên tri càng có thể, conngười chính là tự do, không gì là không thể làm được. Thích điểu bịchúng ta trấn áp dưới hồ bắt đầu phá hồ mà ra rồi, hy vọng nó trông thấy đệ sẽ nghe lời đệ, cũng hy vọng linh lực của đệ chóng được giải khai,nguyên thần của đệ chóng thức tỉnh. Sau câu nói này, một cơn sóng lớn cao tới tận trời xanh cuốn lấy họ. Nhóm Trần Phong trông thấy dưới đáy hồ có một đôi cánh đen đang vẫyđộng, đây đúng là chân thân của Thích điểu. Nước hồ khi thì đóng băng,lúc lại sôi sùng sục, khi thì bình lặng, lúc lại cuộn trào. Đây chính là sự chống giữ bằng linh lực cuối cùng, xem ra Thích điểu sắp phá hồ màra rồi. - Thưa chủ nhân, nơi này quá nguy hiểm, để thuộc hạ đưa người đi. Tiên Cụ trông thấy tình cảnh này cũng cảm thấy sợ hãi vô cùng. - Vô dụng thôi. Vạn thế trước đây Thích điểu có thể đại náo Tam giới,vạn thế sau này cũng vậy. Nếu ta đúng là đệ đệ của Ngân Hà và Tùy Phong, hậu nhân của Nữ Oa, là chủ nhân của Thích điểu thì ta nhất định thuầnphục được nó. - Thưa chủ nhân, linh lực của người hiện tại vẫn còn bị phong ấn, nguyên thần cũng chưa thức tỉnh, như vậy căn bản không thuần phục nổi nó đâu. Lạc Anh bên cạnh lo lắng. - Nếu ta đúng là chủ nhân của nó thì nhất định có thể. Ánh mắt Trần Phong thể hiện sự kiên định. Hắn hiểu, nếu không thuần phục nổi nó, để nó tiếp tục đại náo Tam giới, vậy cơn hạo kiếp vạn thế quảthực không cách nào ngăn nổi nữa. Linh lực của hồ cuối cùng cũng tán hết, nước biến thành băng, sau đó đổsập ra thành những tảng đá lớn, từ bên trong một con chim khổng lồ màuđen bay ra, đôi cánh tựa hồ có thể che lấp cả bầu trời. Tuy đã từngtrông thấy Thích điểu bay trên bầu trời Thần tộc, cũng đã thấy Thíchđiểu bay bên ngoài sơn động ở vùng ngoài Tam giới, điêu tượng Thích điểu trên bức tường cũng sống động như thật nhưng đều không phải là chânthân, nhóm Trần Phong tuy đã sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị con ácđiểu khổng lồ này khiến cho ngây cả ra. Cũng do bị trấn áp vạn thế nên nó cử động càng thêm điên cuồng, lại dokhông có chủ nhân quản giáo khiến nó càng ngày càng vô pháp vô thiên, từ một thần thú biến thành dã thú. Sau khi nó phá hồ ra, gió nổi mây cuộn, sấm rung chớp giật. Tiên Cụ dùng đôi cánh che cho Trần Phong, Lạc Anhdùng huyễn thuật bảo vệ Sầm Hàm, nhưng lúc này linh lực của Thích điểutràn ngập khắp trời, họ cảm thấy bị nén ép rất căng thẳng. Gió Thíchđiểu gọi ra tuyệt đối không kém gì Ngự Nô, sấm sét nó dùng tới, lực tànphá lại tuyệt đối mạnh hơn Tiên Cụ. Linh lực của Tiên Cụ và Lạc Anh không cách gì chống lại nổi, cả bốn bịép phải tán ra. Thích điểu rít lên một tiếng chói tai bay từ không trung xuống tiếp nhận Trần Phong lên lưng mình. Thế nhưng đây tịnh chưa phảilà kết thúc, mà chỉ là bước khởi đầu. Trần Phong hiểu rõ hơn ai hết, Thích điểu đang cho hắn một cơ hội. TrầnPhong đứng trên lưng Thích điểu, dùng toàn lực nắm lấy lông vũ trên lưng nó, bất kể nó bay cách nào cũng không thể khiến mình rơi khỏi được. Tốc độ của Thích điểu nhanh đến kinh ngạc, nhóm Tiên Cụ dùng mắt nhìntheo không kịp, do vậy mà muốn giúp cũng chẳng có cách nào. Thích điểumang theo Trần Phong khi thì lên trời, lúc lại xuống đất, Trần Phong mấy lần suýt nữa đã rơi khỏi lưng nó, nhưng hắn vẫn cố sống cố chết bámchặt lấy, dấu ấn đôi cánh kim sắc trên tay phải mang lại cho hắn một sức mạnh đặc biệt. Nếu như không có nguồn sức mạnh này hắn đã sớm bị tốc độ phân thây rồi. Sự ấm áp nơi bàn tay trái khiến hắn nhớ tới lời Điệp Vĩ, đó là một mối tình khắc cốt ghi tâm. Trần Phong tuy không nhớ gì nhưnghắn thủy chung vẫn tin tưởng nhất định sẽ hồi phục lại được ký ức này.Chính vì thế, hắn phải ngăn cản Vạn thế hạo kiếp, do vậy, hắn không thểnào ngã xuống được. Thích điểu xem ra đã mệt rồi, động tác dần dần trở nên chậm lại, cuốicùng dừng hẳn trước mặt nhóm Tiên Cụ. Bọn họ cho rằng như vậy là đã kếtthúc, nhưng Trần Phong vẫn không chút lơi lỏng, hắn phảng phất có một sự cảm ứng tâm linh với Thích điểu. Hắn nhận thấy, vẫn chưa kết thúc đâu. Quả nhiên, Thích điểu rít lên một tiếng rồi bay tròn ngay tại chỗ, tốcđộ nhanh tới khó tin, nhóm Tiên Cụ bay lùi ra sau mấy chục trượng.Chuyển động tròn sinh ra một hấp lực cường đại khiến bọn họ liên tưởngtới khối bát quái long quyển phong bằng máu. Điều khiến họ không dám tin chính là mắt không chớp cái nào mà trước mặt đã không còn là Thích điểu mang theo Trần Phong bay vòng tròn nữa mà lại chính là khối bát quáilong quyển phong ấy. Họ nhìn quanh không ngờ lại trông thấy Ngự Nô, Linh Tường và Tế Qua, không còn hồ nước cũng chẳng có sơn động nào hết. - Tiên Cụ, sao ngươi lại ở đây? Chủ nhân đâu? Ngự Nô hỏi. - Ta cũng không biết, vừa rồi rõ ràng còn ở ngay trước mặt bọn ta nhưng chỉ trong thoáng chốc đã tới nơi này. Tiên Cụ quả thực không nghĩ ra nổi. - Đúng vậy, mới đây thôi bọn ta rõ ràng còn ở trên một mặt hồ rộng lớnmêng mông, nước hồ biến thành băng, băng khối bị Thích điểu triệu hồibay khắp chốn, bọn ta phải dùng linh lực bảo vệ tính mạng bản thân.Nhưng tại sao lại có thể tới nơi này được? Lạc Anh cũng không hiểu. - Lẽ nào ở đây với nơi các ngươi đến là cùng một địa điểm nhưng lại cóhai kết giới, một khi kết giới phía các ngươi bị phá thì tự nhiên sẽxuất hiện ở đây. Nói như vậy, chủ nhân và Thích điểu... Ngự Nô phân tích tới đây, tay chỉ tới khối bát quái long quyển phong tạo thành từ máu, nói tiếp : - Chủ nhân và Thích điểu chắc hẳn ở nơi đó. - Ánh trăng sắp hoàn toàn bị hút vào rồi, bất kể thế nào, vào lúc HuyếtOán kiếm xuất hiện, chúng ta nhất định phải đoạt lấy bằng mọi giá, tuyệt đối không thể để Ma tộc lấy được. Linh Tường nói xong rút Vũ Linh cung và Vũ Tường tiễn ra. - Nếu chúng ta không lấy được thì hãy để nó bay khắp Tam giới đi, không để ai đoạt mất. Sầm Hàm lúc này đang đứng bên cạnh Tế Qua, nhìn hắn mà không nói lờinào. Đứng gần hắn, Sầm Hàm có cảm giác thật thân thiết và an toàn, chắccũng bởi nàng là người thuộc Tuyết tộc chăng? Thích khách Ma tộc đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ đến thời điểm tắt ánhnguyệt quang, lúc này khối bát quái long quyển phong cũng đột nhiênngừng lại, sau đó xuất hiện thanh Huyết Oán kiếm mà bọn chúng vẫn luônmuốn có. Kinh Thiên đẩy mấy con tiểu yêu ra, hắn muốn tận mắt quan sát khối bátquái long quyển phong này uy lực thế nào. Mấy con tiểu yêu vừa bị đẩyvào thì liền bị cuốn lấy, tan thành cát bụi, không thấy thân hình. Trần Phong lúc này không biết mình đang ở đâu nữa, hoặc giả là, hắn chỉbiết rằng mình đang trên lưng Thích điểu. Chuyển động bay vòng tròn củaThích điểu sản sinh ra một luồng năng lượng cực đại từ dưới lên trên, đi từ hai chân hắn lên tận đỉnh đầu. Trong quá trình này, Trần Phong cảmthấy bản thân dường như bị xé tung ra thành mảnh nhỏ. Trần Phong ngửi thấy mùi máu tanh, nhưng không rõ nó tới từ đâu. Hắn đãkhông còn cách nào phân tâm để nghĩ tới chuyện gì khác nữa rồi, nếu lỡrơi ra khỏi lưng Thích điểu, hẳn là tốc độ ấy có thể khiến cho hắn hồnphi phách tán. - Ngự Nô, chuyện gì vậy? Chẳng phải sắp kết thúc rồi sao? Tiên Cụ chỉ vầng trăng trên cao, không ngờ giờ đây đang từng chút từng chút một nhỏ đi, tựa như bị gì đó nuốt lấy. - Đây là Nguyệt Thực, xem ra Huyết Oán kiếm sắp hồi sinh rồi. Trần Phong cảm giác mình đã lên tới một đỉnh cao, tốc độ bay tròn củaThích điểu dần dần chậm lại. Toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi, toàn thântrống rỗng chẳng chút sức lực. Hắn hiểu rằng đã đến lúc kết thúc rồi. Nhưng kết thúc là giữa hắn và Thích điểu, còn với Huyết Oán kiếm mới chỉ là sự bắt đầu. Khối bát quái long quyển phong dần dần nhỏ lại, uy lực cũng yếu đi.Thích khách Ma tộc đang nhìn chằm chằm vào đó, đồng thời mặt trăng trêncao dần bị nuốt mất hoàn toàn, ánh trăng cũng tan hết. Trên lưng Thích điểu, Trần Phong vừa muốn nghỉ ngơi một chút thì nhìnthấy một thanh kiếm, kiếm dài, thân rộng, không có hộ thủ (phần che bàntay). Đột nhiên, hắn phát hiện ra máu, chính là mùi màu vừa ngửi được,hiện tại có thể bình tĩnh suy xét, máu này tỏa ra một thứ ánh sáng kỳlạ, từ từ bị hút vào trong thân kiếm. Trần Phong chợt nhớ tới ánh trăng, nghĩ tới khối bát quái long quyển phong bằng máu. Lẽ nào... lẽ nào mình đang ở trong lòng khối bát quái long quyển phong? Trần Phong vươn tay tới nắm lấy thanh kiếm, nhưng lực lượng của nó quá mạnh, không cho phép tiếp cận. - Thích điểu! Ta là chủ nhân của ngươi. Sức mạnh của ta hoàn toàn bịphong ấn, hiện giờ không thể nào phát huy ra được. Ta cần ngươi giúp. Trần Phong dùng giọng ra lệnh để nói. Thích điểu rít lên một tiếng, sau đó lại một trận cuồng phong nổi lên,dường như nó đang phát tiết điều gì, hoặc giả khai tâm điều gì. Cuốicùng Thích điểu thả Trần Phong xuống, bay ra xa rồi vòng trở lại. Hắnthấy nó bay thẳng về phía mình, muốn tránh nhưng toàn thân vô lực, phảinói rằng muốn động mà không động đậy được thì đúng hơn, phảng phất trúng phải huyễn thuật gì đó. Thích điểu cứ thế mà bay thẳng tới, gió sinh ra bởi tốc độ này khiến yphục trước ngực Trần Phong bị xé rách toạc, mái tóc bay ngược về đằngsau. Nếu như không phải hai chân bị một sức mạnh nào đó giữ cố định,thân thể hắn đã bị gió cuốn đi rồi. Tránh không nổi nữa, Thích điểu bất ngờ xuyên qua Trần Phong, xuyên vàotừ mi tâm. Một cơn đau nhói, một cảm giác căng muốn vỡ tung xuất hiện.Thích điểu không bay ra mà đình lại trong cơ thể Trần Phong. Hắn chỉthấy thân thể bị một thứ lực lượng bành trướng rất khó chịu, tay phảivươn ra, dấu ấn đôi cánh kim sắc vẫ động. Trần Phong tiếp cận thanhkiếm, nắm nó vào tay, một cảm giác như thiêu như đốt từ lòng bàn tayphải truyền vào, tiến thẳng tới tim hắn. Nhóm Thích khách Ma tộc và Ngũ tộc Tinh linh đang đợi cơ hội bên ngoàichỉ thấy máu trong phạm vi quanh đó tức thì bị Huyết Oán kiếm hút khô.Khi uy lực của cơn gió lốc biến mất, đột nhiên xuất hiện một người, trên tay cầm một thanh kiếm khổng lồ, đứng ngay trên đỉnh khối bát quái long quyển phong. Người này vung kiếm, chỉ thẳng lên trời, máu còn lại đềubị kiếm hút hết. Trên thân kiếm bắn ra một đạo quang mang cường liệt,tương tự như ánh trăng vừa bị hút vào, đạo quang mang này chiếu thẳnglên trời. Mặt trăng đã hoàn toàn bị nuốt, nhưng sau khi đạo ánh sáng này chiếu xạ lại từ từ hiện ra. Sự xuất hiện của người này mang theo một tiếng kêu thét đầy phẫn uất.Tiếng kêu như thể chấn động cả Tam giới. Khi tiếng kêu ngừng lại, mặttrăng trên cao cũng đã hiện ra trọn vẹn. Lúc này, mọi người đều trongthấy rõ người này chính là Trần Phong, mi tâm có dấu ấn đôi cánh hắcsắc, thanh kiếm trên tay hẳn là Huyết Oán kiếm trong truyền thuyết. - Chủ nhân! Linh Tường thu lại binh khí của mình. - Cuối cùng là chuyện gì xảy ra rồi? Trên mình chủ nhân dường như có một sức mạnh cường đại. Tế Qua băn khoăn. - Thích điểu đâu? Nó ở cùng một chỗ với chủ nhân, sau giờ lại không thấy nữa? Tiên Cụ hỏi dồn. - Nguồn sức mạnh này của chủ nhân rất có khả năng là thuộc về Thíchđiểu. Có nhìn thấy dấu ấn ở mi tâm người không? Thích điểu đã nhập vàotrong thân thể chủ nhân rồi. Ngự Nô giải thích. - Chuyện gì đây? Sao lại là hắn? Kinh Thiên giận giữ tới mức mặt biến sắc. Lúc này y mới phát hiện ra nhóm Ngự Nô ở phía trước. - Là Ngũ tộc Tinh linh! Kiển Xá nghiến răng, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống mấy người này vậy. - Hôm nay nơi đây chính là phần mộ của các ngươi! Kiển Xá nói xong, Vu Long thổi ra một quầng lửa thẳng về phía những Tinh linh Vương tộc. Các Tinh linh Vương tộc tránh cũng không còn kịp, chỉ có thể dùng linhlực bản thân để kháng cự. Ngự Nô sử Phong Thuẫn, nếu như chỉ là lửathông thường, Phong Thuẫn có thể thổi tắt ngúm, nhưng đây lại là lửa VuLong thổi tới nên chỉ có thể làm giảm tốc độ của nó mà thôi. Tế Qua đẩySầm Hàm ra sau lưng rồi dùng huyễn thuật với ý đồ làm đóng băng quầnglửa này, nhưng băng chạm phải lửa toàn bộ bay hơi hết, đến nước cũngkhông thấy giọt nào. Tiên Cụ, Lạc Anh và Linh Tường đã bay lên trên caoquyết đấu cùng Thích khách Ma tộc, nhưng Kinh Thiên vẫn chưa động thủ mà nhìn chằm chằm Trần Phong đang nắm Huyết Oán kiếm trên cao. - Tránh ra! Trần Phong hét lớn giữa không trung, sau đó bay tới trước mặt Ngự Nô vàTế Qua, đồng thời làm đứt đoạn linh lực họ dùng để phòng ngự. - Nơi này giao cho ta, đi giúp những người khác mau! Ngự Nô và Tế Qua không nói thêm gì, vẫy cánh bay lên gia nhập trường đại chiến cùng những người khác. Linh lực phòng ngự của Ngự Nô và Tế Quavừa đứt đoạn, quầng lửa của Vu Long liền tràn tới. Trần Phong khôngtránh không né, chống Huyết Oán kiếm xuống đất. Thanh kiếm này cao ngang đầu Trần Phong, chiều rộng bằng nửa thân người, phảng phất trông nhưmột chiếc thuẫn. Dấu ấn đôi cánh hắc sắc trên mi tâm Trần Phong rất rõ ràng, nhưng nókhông hề động đậy, mái tóc đen bay ngược chiều gió, áo trường bào bạchsắc cũng tạo thành tiếng lật phật theo như cờ xí vậy. Mắt thấy lửa tớigần, Trần Phong vẫn không hề cử động, chỉ có điều thân thể bao bọc bởimột quả cầu ánh sáng, lấy hắn làm tâm, càng lúc càng nở to ra. Quầng lửa tiếp xúc với quang mang hình cầu này thì hoàn toàn không tiến thêm được nữa, bị đẩy lùi ra, lùi ra, tiếp tục lùi xa hơn nữa. Kiển Xá đứng trên đầu Vu Long vô cùng kinh ngạc, không ngờ linh lực tựnhiên sinh ra từ thân thể có thể ngăn lại lửa của Vu Long. Vậy nếu linhlực ấy toàn diện bạo phát thì còn khủng khiếp đến chừng nào? - Vu Long chính là ma thú của Thương Xá đã bị Châu Tế phong ấn suốt baonhiêu năm. Hôm nay được kẻ mang dòng máu Vương tộc thuần nhất là ngươigiải phong, sức mạnh của nó tuy có thể bạo phát ra nhưng ngươi lại không phải là Thương Xá, ngươi vĩnh viễn không thể nào hiểu nổi vê sức mạnhvi diệu ấy. Trần Phong lúc này phảng phất không còn là chính hắn nữa, từ lời nói tới giọng điệu, thần thái đều không giống hắn. Lời Trần Phong vừa dứt, từ thân thể hắn tỏa ra một vầng hào quang chóilòa, sau đó hết đợt này lại tiếp nối đợt khác, như thể gợn sóng, mỗi một đợt sóng đều là hình tròn, đập tới vầng sáng lớp ngoài cùng. Lúc này,lửa của Vu Long biến thành nham thạch, chớp mắt sau biến thành tro, cònKiển Xá đứng trên đầu Vu Long bị luồng linh lực cường đại này đánh văngđi mấy trượng, thổ ra một ngụm máu, được Kinh Thiên đỡ lấy trên không. - Kinh Thiên, sức mạnh của hắn vượt khỏi phạm vi Tam giới rồi, không thể ngạnh tiếp được. Chúng ta mau về thôi. Kiển Xá nép trong lòng Kinh Thiên nói. - Được, chúng ta về. Kinh Thiên vô cùng không cam chịu, nhưng chuyện đã tới nước này cũng không còn biện pháp nào khác. Vu Long lại thổi ra một quầng lửa cản các Vua Tinh linh lại, còn đámThích khách theo Kinh Thiên và Kiển Xá chạy khỏi vùng ngoài Tam giới.Ngự Nô muốn đuổi theo nhưng bị Trần Phong ngăn cản. - Không nên đuổi. Trần Phong chỉ thốt lên được một câu này là không thể nói tiếp nữa, cả người ngã xuống đất. - Chủ nhân! Tiên Cụ vội đỡ lấy hắn. - Chuyện gì vậy? - Sức mạnh của ta căn bản chưa được giải phong, nguyên thần cũng chưađược thức tỉnh. Vừa rồi ta gắng gượng vận dụng lực lượng của Thích điểutrong cơ thể, còn lực lượng mà Thần Vương lưu lại nơi lòng bàn tay takhi chạm vào Huyết Oán kiếm đã bị biến đi mất rồi. Trần Phong nói tới đây mở tay phải ra, dấu ấn đôi cánh kim sắc đã không còn thấy đâu nữa. - Vừa rồi cản trở Vu Long là nguồn sức mạnh của Thích điểu, nhưng tahiện giờ vẫn chưa phải là chủ nhân đích thực của nó, nếu cưỡng chế vậndụng sẽ chỉ làm phương hại chính bản thân mà thôi. Những Tinh linh Vương tộc đưa Trần Phong ra khỏi vùng ngoài Tam giới,khi quay đầu lại, vực sâu nay đã bị lấp đầy, kết giới đã không còn thấynữa. Còn vùng ngoài Tam giới, cũng như Túc Mệnh Trủng bên trong Tamgiới, thảy đều biến mất. Vùng ngoài Tam giới được Ngân Hà và Tùy Phong dùng linh lực huyễn hóathành một địa phương cách biệt với Tam giới, đến hôm nay linh lực ấykhông còn, nơi này tất nhiên không còn tồn tại nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]