Cổ nhân có câu, thơ hay như mạng người, đấu thơ với người bị thua, uất khí trong lòng khó bình, phun máu ba lần; hiện có Thôi Duyên Tân, bị đánh mặt bi thảm, bởi vì một câu " Vì làm bài từ mới nên nói gượng là sầu ", khó thở mà choáng váng té ầm xuống đất. Tuy nói bài từ mình quả thật thua xa người ta, nhưng nếu chuyện tối nay lan truyền ra ngoài, sợ rằng sẽ trở thành đề tài nói chuyện cười đùa của rất nhiều người rảnh rỗi trà dư tửu hậu. Một số năm sau, có lẽ Trạng Nguyên, Thám Hoa thậm chí Đương Kim Thiên Tử đều sẽ bị hậu nhân quên mất, nhưng tên Thôi Tiến Sĩ, phàm là nói đến điển tịch " Vì làm bài từ mới nên nói gượng là sầu", không ai không biết, không người không hay. Thôi Duyên Tân chẳng qua nhất thời nhiệt huyết dâng trào, tức ngất đi thôi, cũng không cần mời đại phu, mọi người đỡ hắn ngồi xuống ghế, ba chân bốn cẳng ấn huyệt nhân trung, tát vài phát, không mấy hơi thở đã chậm rãi tỉnh lại. Sắc mặt vẫn đỏ bừng như cũ, cũng không biết mới vừa rồi té xỉu nên sẵn giả bộ ra dáng vẻ suy yếu luôn hay sao mà không dám lại gần nữa. Một câu từ kia quá có lực sát thương, thậm chí còn nghiêm trọng hơn so với việc bị đánh mấy chục trượng, từ đó về sau, Thôi Duyên Tân hắn sợ rằng cả một đời cũng đừng hòng lấy xuống cái mũ "Nói gượng là sầu" này. Lúc này, ánh mắt văn nhân sĩ tử, đại tiểu quan viên giữa sân nhìn về phía người tuổi trẻ kia lập tức phát sinh biến hóa. Sử viết ở trận Tằng Vân, thời Thục Hán, Gia Cát Khổng Minh trước khi giao chiến, bằng vào ba tấc lưỡi chửi Vương Lãng đuối lý, xấu hổ giận dữ thổ huyết, chết luôn trên lưng ngựa. Bọn họ vốn cho rằng sử viết hơi khuếch đại, hôm nay thấy tình hình này, trong lòng bất tri bất giác đã tin bảy tám phần. Uyển Nhược Khanh siết hai tay chặt góc áo, nàng biết thi từ Lý Dịch lợi hại nhưng những người này cũng không phải nhân tài kiệt xuất bên trong người đọc sách, họ là tân khoa tiến sĩ, không phải những người tự xưng tài tử kia có thể so sánh. Nhưng, Lý Dịch viết ra một bài từ, nam tử trẻ tuổi kia vậy mà xấu hổ giận dữ ngất xỉu, để cho nàng trong lúc nhất thời quên mất cảm giác khó chịu trong cơ thể, môi anh đào khẽ nhếch, nói không ra lời. Sau một khắc, kinh ngạc trong lòng hóa thành khẩn trương lo lắng. - Hỏng bét, hỏng bét, Lý công tử khiến người kia giận ngất ngay trước mặt nhiều Tiến Sĩ và quan viên như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nếu để những đại nhân kia bất mãn, cái kia... Trong nội tâm nàng không khỏi tự trách, nếu mình vừa rồi không từ chối yêu cầu của Thôi Duyên Tân, chuyện cũng không phát sinh, ngay thời điểm nàng đang cực độ hối hận, Giang Tử An đã âm trầm đi tới. - Duyên Tân và các hạ đều là Tiến Sĩ cùng năm, các hạ làm thế có thấy quá phận? Hai người đọc sách không quen nhau gặp mặt, đại khái đều gọi "Huynh đài" xưng hô, giờ dùng hai từ "Các hạ", cho người ta một loại cảm giác xa cách. Tiến sĩ xung quanh cũng phụ họa, cơ hồ tất cả đều đứng đối lập với Lý Dịch. Thật sự là vì câu " Vì làm bài từ mới nên nói gượng là sầu", mặc dù nhằm vào Thôi Duyên Tân, nhưng cơ hồ chửi hết tất cả mọi người ở đây, pháo bắn hơi lớn, mọi người tự nhiên bất mãn hắn. Quan viên trong tràng thì không quá để ý, trong quan trường nhiều năm, kinh lịch nhiều chuyện, người đọc sách tranh giành tình nhân, nữ tử cũng là chuyện thường, tự hỏi lòng, nếu nữ tử kia là mình ngưỡng mộ, bị Thôi Duyên Tân chỉ trích như thế, chắc bọn họ cũng sẽ làm ra cử động xúc động phẫn nộ. Đương nhiên, cử động vừa rồi của Đổng tri phủ cũng để những lão hồ ly này không dễ dàng mở miệng. - Thật có lỗi, "Các hạ" đoán sai, bản quan không phải tân khoa tiến sĩ. Lý Dịch nhìn hắn, nhàn nhạt mở miệng. - Bản quan? Giang Tử An nghe vậy, biểu tình ngưng trọng, mọi người xung quanh cũng giật mình. Hắn mới vừa nói "Bản quan"? Nói cách khác, người trước mắt đã nhập sĩ trước bọn họ. Năm nay, triều đình còn chưa bổ nhiệm các tân khoa tiến sĩ, nói rõ hắn không phải cùng năm với bọn hắn, tuy bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ đi lên con đường này, nhưng ít ra hiện tại còn không phải, mọi người thấy thế nhìn sang Thôi Duyên Tân... Thật con mẹ nó…xấu hổ. Lần này, nhóm chư vị đại nhân chỉ sợ cũng sẽ không đứng bên bọn họ. Uyển Nhược Khanh nhìn Lý Dịch, trong lòng vừa kinh hãi vừa nghi ngờ, hắn lúc nào nhập sĩ... Chẳng lẽ đang gạt những người này? Nếu trường hợp trước thì tốt, nhưng nếu trường hợp thứ hai, hôm nay có không ít đại nhân ở đây, nhất định không che giấu được... - Ha ha, Lý huyện úy Đệ Nhất Tài Tử quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ các câu " Muốn nói lại thôi, Muốn nói lại thôi, Chỉ rằng: “Trời mát, mùa thu đẹp” có ý gì? Đổng tri phủ nhìn hắn, cười nói: - Bản quan ngược lại rất hiếu kỳ, trong lòng Lý huyện úy có sầu lo gì mà không tiện nhiều lời, hôm nay không ngại nói ra, không cần lo lắng mạo phạm đến người nào, Cảnh Quốc ta không định tội lời nói của một ai. Đổng tri phủ vừa lên tiếng, giữa sân nhất thời an tĩnh. Những lời này của hắn để lộ ra rất nhiều tin tức. Lý huyện úy, Đệ Nhất Tài Tử... Về sau thì hỏi bài ca này để lộ ra vẻ u sầu, đến cùng là sầu ra sao? Một câu của Đổng tri phủ đã bỏ qua chuyện Thôi Duyên Tân, cũng không còn ai đi chú ý Giang Tử An vừa mới đứng ra, nhóm tân khoa tiến sĩ nghi hoặc cái danh "Đệ Nhất Tài Tử" này đến cùng là xảy ra chuyện gì... Đổng tri phủ giống hình như rất quen với hắn, cử động vừa rồi của bọn họ có khiến Đổng tri phủ bất mãn hay không... Lưu Tri huyện và một vài quan viên phẩm giai khá thấp không quá chú ý đến những lời này, nhưng Phùng giáo sư và mấy người bên cạnh Đổng tri phủ biết rõ, lời Đổng tri phủ nói tuyệt đối không chỉ đơn giản như thế. Nghĩ lại bài ca vừa rồi, trong lòng nhất thời hiếu kỳ. Có tâm lo cho đất nước, muốn nói lại khó tả, vì đang kiêng kị cái gì à? Chẳng lẽ, hắn mượn bài này biểu đạt bất mãn đối với triều chính hiện nay? Lúc này, ánh mắt Phùng giáo sư nhìn về phía Lý Dịch lần đầu phát sinh biến hóa. Lấy xưa nói nay, lấy có ghi không, lấy không viết có, đột xuất biểu hiện một chữ "Sầu", cũng coi như là manh mối, cảm tình chân thành tha thiết uyển chuyển, nói cạn mà ý sâu, nếu là ưu sầu vì chi sĩ chịu xa lánh chèn ép, không thể báo quốc còn có thể thông cảm được, nhưng hắn rõ ràng vô ý với con đường làm quan, không muốn làm quan, cớ gì sẽ có “Sầu” này? Tinh tế phẩm lại, trong mỗi câu chữ để lộ ra, là mắt thấy quốc sự ngày nay không phải, chính mình bất lực, viết ra lời u sầu nhưng không thể giải sầu, không muốn nhập sĩ là bởi vì không muốn đầu nhập vào cùng với phái khác... Mà "Bệnh dữ không thể làm quan viên" kia sợ rằng cũng vì lý do này. Khó trách Đổng tri phủ nhìn hắn với con mắt khác, nếu thật như thế, vậy nổi sầu của hắn chính là điều mà Đổng tri phủ rất quan tâm! Nguyên lai cho tới nay, đều đã mình trách oan hắn! Mặt Phùng giáo sư đỏ bừng, hoài tình như thế...Mình thật kém xa hắn a! Mà lúc này, Lý Dịch thi đang phiền muộn, tiểu quan từ đâu tới mà nhiều chuyện quá không biết, chính hắn còn không biết Sầu ở nơi nào đây, xuất ra bài ca này chỉ có một mục đích, chính là đánh mặt tên Tiến Sĩ không biết xấu hổ ngay cả nữ hài tử cũng khi dễ kia kìa, đâu có nghĩ tới nhiều chuyện như vậy? Ngay cả Phùng giáo sư cũng không lên tiếng, một Học quan chen miệng làm gì, không thấy mặt Phùng giáo đều khó coi đến đỏ bừng đó sao? - Lý huyện úy, Đổng tri phủ tra hỏi ngươi đấy... Tuy Lưu huyện lệnh rất kiêng kị "Bối cảnh" Lý Dịch nhưng cứ để Đổng tri phủ một mực đứng đó cũng rất khó coi, cho nên nhỏ giọng mở miệng nhắc nhở. - Cái gì, Đổng tri phủ? Lý Dịch sững sờ, học Quan nho nhỏ lắc mình biến thành Tri phủ, cái chỗ ngoặt này ngoặt quá mau để hắn trong lúc nhất thời phản ứng không kịp.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]