Chương trước
Chương sau
- Ha ha, vì làm bài từ mới nên nói gượng là sâu... Ta biết mà, đắc tội hắn sẽ không có kết cục tốt đâu...
Trên tiểu lâu, cũng không để ý Hoàng đế và Hoàng hậu nương nương đều ở nơi này, Lý Hiên cười ha hả không chút phong độ.
Một bài thi từ đã có thể để người giận ngất, hắn lần đầu tiên nhìn thấy.
Giờ phút này, hắn không khỏi nghĩ tới hội thơ Trung Thu hôm đó, trong vườn cẩm tú, tài tử đứng thứ hai Khánh An Phủ chủ động khiêu khích, chờ Lý Dịch viết ra bài từ, những người được gọi là tài tử đều câm như hến, không dám nói ra lời nào.
Đáng tiếc mình mới vừa không có ở phía dưới, nếu không, cảm xúc chắc sẽ càng mạnh hơn một chút.
Trong lòng hạ quyết tâm, về sau nhất định phải nhờ Lý Dịch làm sẵn cho mấy bài thơ dự trữ, gặp được thời cơ phù hợp, ném ra, trong nháy mắt chấn nhiếp toàn trường, loại cảm giác này nhất định sẽ rất sảng khoái a.
- Hiên nhi, không được vô lễ!
Bệ hạ và nương nương còn ở đây, thấy hắn không có chút dáng vẻ thế tử, Ninh Vương nhịn không được răn dạy một câu.
- “Muốn nói lại thôi, Muốn nói lại thôi, Chỉ rằng: Trời mát, mùa thu đẹp”… Thú vị, thú vị, Thường Đức, phái người triệu hắn lên đây.
Không nghĩ tới người trẻ tuổi xảo ngộ hợp ý tại hoa viên có nhiều gút mắc như vậy với hoàng thất, Cảnh Đế cực kỳ thưởng thức hắn, trong lòng có ý muốn nhìn một chút xem khi hắn biết thân phận thật của mình sẽ có biểu lộ gì?
Nói xong câu đó, hắn bỗng nhiên ra cau mày nhẹ một cái không ai nhận ra, cảm giác ngột ngạt ở ngực lần nữa xuất hiện, hô hấp lần nữa trở nên khó khăn.
Bất quá, loại tình hình này cơ hồ mấy ngày sẽ trải qua một lần, lúc này cũng không có để ý.
Dưới lầu, Lý Dịch nghe Lưu huyện lệnh nói thế mới biết, tiểu quan hiếu kỳ không có ánh mắt trước mặt lại là Tri phủ Khánh An, trong lòng kinh ngạc, ổn định tâm thần, hành lễ.
- Bẩm Tri phủ đại nhân, hạ quan không có sầu lo gì, cũng chỉ tùy tiện cảm khái mà thôi...
Tùy tiện cảm khái?
Nghe được lời này, Thôi Duyên Tân chỉ cảm thấy máu não lần nữa dồn lên đầu...
Ngay cả Đổng tri phủ khi nghe được câu này, khóe miệng cũng không khỏi khẽ run rẩy, lần trước mình không có lộ ra thân phận, hắn thuận miệng qua loa cũng thôi, lần này, ngay trước mặt các quan viên lớn nhỏ... Sao không nghiêm túc hơn một chút cho người ta nhờ thế ông?
Trong lúc Đổng tri phủ đang muốn mở miệng lần nữa, một hạ nhân Vương phủ đi tới, nói:
- Lý công tử, Vương Gia cho mời.
Vương Gia trong miệng người này dĩ nhiên chính là Ninh Vương.
Đám sĩ tử quan viên nghe vậy thì sững sờ.
Vương Gia mời Lý huyện úy làm gì?
Sau đó, bọn họ lại ý thức được một vấn đề khác.
Một Huyện úy nho nhỏ, như thế nào có tư cách tham gia tiệc mừng thọ của Vương Phi?
Ngay cả Đổng tri phủ cũng hơi có ngoài ý muốn với việc này, Bệ hạ ngự bút thân phong, công chúa và Ninh Vương đều quen biết hắn... Chẳng lẽ Lý huyện úy này cũng không đơn giản?
Duy chỉ có Lưu huyện lệnh không có cảm giác kỳ quái.
Ninh Vương tính là gì, xem như hạ nhân vừa rồi nói "Bệ hạ cho mời", hắn cũng sẽ không có ngoài ý muốn.
Dù sao, hắn tận mắt nhìn thấy một màn vừa rồi.
- A, Ninh Vương mời ta làm gì?
Làm người trong cuộc, Lý Dịch cũng hoàn toàn không nghĩ ra.
- Cái này tiểu nhân cũng không biết, Lý công tử vẫn nên nhanh chóng đi cùng với tiểu nhân, đừng để Vương Gia đợi lâu.
Hạ nhân kia thúc giục.
Lý Dịch quay đầu nhìn về phía Uyển Nhược Khanh, còn chưa mở miệng, Đổng tri phủ đã khoát tay nói.
- Nhanh lên một chút, bản quan cam đoan, sau khi ngươi đi sẽ không có ai còn làm khó vị cô nương này.
- Thân thể Nhược Khanh cô nương đã khó chịu thì về sớm một chút nghỉ ngơi đi.
Lời Tri phủ đại nhân nói có độ tin cậy rất cao, Lý Dịch nói với Uyển Nhược Khanh một câu, sau đó mới đi theo hạ nhân.
Đi trên đường, tâm lý còn đang suy nghĩ, không phải Lý Hiên gần nhất nghiên cứu sắp ngốc, Ninh Vương muốn tìm mình tính sổ?
Ngẫm lại cảm thấy khả năng này không lớn, dù sao qua vô số lần nghiệm chứng, hắn rất có lòng tin đối với năng lực chịu đựng của Lý Hiên.
Chuyện không nghĩ ra thì không cần nghĩ nữa, tốt xấu gì hắn đã cứu Vương Phi, đường đường là Vương Gia, hẳn sẽ không vong ân phụ nghĩa, lấy oán báo ân.
- Lý công tử, Vương Gia trên lầu, tự công tử đi lên đi.
Hạ nhân kia dẫn hắn quấn một vòng, Lý Dịch có chút kỳ quái nhìn lấy tòa tiểu lâu trước mặt, sau đó nhìn lại hạ nhân, ánh mắt nhất thời có chút quái dị.
Tòa tiểu lâu này rõ ràng ở phía sau bọn họ, vừa chuyển người đã có tiến vào cửa trước, con hàng này vậy mà dẫn mình đi một vòng lớn, cửa trước đi vòng ra cửa sau... Không phải bị bệnh thần kinh à?
Không so đo với người bị bệnh, sau khi đi vào lầu nhỏ, thấy từng dãy hộ vệ cầm binh khí trong tay, nói thầm Ninh Vương thật phô trương, ở trong nhà mình còn không yên lòng, đi lên dọc theo cầu thang, hai tên hộ vệ trước cửa lục soát người hắn một lần, mới cho hắn đi vào.
- Huyện úy An Khê Lý Dịch, gặp qua Vương Gia!
Lý Dịch đi vào, trước khom mình hành lễ.
Người đọc sách chỉ lạy phụ mẫu, Quân Vương, Vương Gia thấp hơn Quân Vương một cấp, chỉ cần bái lễ là đủ.
Sau khi lạy xong ngẩng đầu, nhìn thấy mấy đạo nhân ảnh trong phòng, hơi chút sững sờ.
Trừ Ninh Vương chỉ thấy qua bức họa ra, trong phòng đều là người quen.
Lý Hiên đang hứng thú nhìn, Lý Minh Châu thì lạnh lùng nhìn, mà vị đại quan vừa rồi mời mình ăn cơm trong hoa viên và lão giả mặt quan tài hắn đứng phía sau.
Lý Dịch thầm than trong lòng, quả nhiên là đại quan, có thể ngồi cùng bàn với Ninh Vương, tối thiểu nhất cũng phải là Chính Nhất Phẩm đi...
Sau đó, hắn thấy Chính Nhất Phẩm đại quan này bỗng nhiên che ngực, hô hấp dồn dập, trên mặt hiện ra biểu lộ thống khổ, sau một khắc, cả người ngã xuống.
- Hoàng bá bá!
- Hoàng Huynh!
- Phụ Hoàng!
- Bệ hạ!
...
...
Mấy người trong phòng đồng thời biến sắc, mấy đạo tiếng hô kinh hoảng vang lên.
Lão hoạn quan tên Thường Đức có tốc độ nhanh nhất, thân ảnh nhoáng một cái đã biến mất, trước khi Cảnh Đế ngã xuống đã đỡ được hắn.
- Người đâu, nhanh, nhanh truyền Thái Y!
Đương Kim Thiên Tử mắc tật khó thở, dù đi đâu cũng có Thái Y đi theo, cho dù cải trang tư tuần cũng không thể không mang theo Thái Y, hắn vừa dứt lời, ngoài cửa đã truyền đến tiếng đáp lại, hai bóng người chạy như điên xuống lầu.
Lý Dịch bị tất cả mọi người coi nhẹ, ngơ ngác đứng trong phòng, một mặt mộng bức.
Hoàng Huynh, Phụ Hoàng, Bệ hạ...
Lão đại quan mời mình ăn cơm trong hoa viên lại là Hoàng đế?
- Không tốt, bệ hạ không có mạch đập!
Hai ngón tay lão hoạn quan đặt lên cổ tay Cảnh Đế, sắc mặt đại biến, lập tức đưa tay ấn vị trí giữa miệng và mũi Hoàng đế.
Em gái ngươi, không còn mạch đập, nhịp tim đình chỉ, ngươi ấn huyệt nhân trung có tác dụng cái rắm!
Lý Dịch thấy này, trong lòng thầm quát.
Cho dù ổn trọng như Ninh Vương, giờ phút này trên trán cũng ứa mồ hôi lạnh, nếu như Hoàng Huynh xảy ra chuyện gì tại Ninh Vương phủ, văn võ đầy triều cũng sẽ mặc kệ hắn là Ninh Vương hay Tinh Vương, không chừng sẽ giáng cho cái tội "Thí Quân".
Nhìn thấy lão giả kia càng bóp càng mạnh, Lý Dịch cuối cùng nhịn không được đi qua, nói:
- Ngươi bóp như này, vô dụng...
- Cút ngay!
Thường Đức giờ đâu còn chú ý đến cái gì, đầu cũng không ngẩng, tức giận quát.
Lý Dịch hơi buồn bực, nhưng nghĩ tới hắn giờ phút này chỉ sợ rất sốt ruột, có thể hiểu, không quá mức để ý, ngay vào lúc này, Lý Minh Châu níu cánh tay hắn lại, trên gương mặt từ trước đến nay luôn lạnh nhạt lần đầu xuất hiện vẻ cực độ lo lắng.
- Ngươi có biện pháp?
Đối với đủ loại thủ đoạn thần kỳ của Lý Dịch, trong nội tâm nàng rõ ràng, bệnh dữ của Vương Phi cũng được hắn chữa khỏi, nghĩ tới những điều này, ánh mắt Lý Minh Châu nhìn hắn tràn ngập chờ mong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.