- Ha ha, vì làm bài từ mới nên nói gượng là sâu... Ta biết mà, đắc tội hắn sẽ không có kết cục tốt đâu...
Trên tiểu lâu, cũng không để ý Hoàng đế và Hoàng hậu nương nương đều ở nơi này, Lý Hiên cười ha hả không chút phong độ.
Một bài thi từ đã có thể để người giận ngất, hắn lần đầu tiên nhìn thấy.
Giờ phút này, hắn không khỏi nghĩ tới hội thơ Trung Thu hôm đó, trong vườn cẩm tú, tài tử đứng thứ hai Khánh An Phủ chủ động khiêu khích, chờ Lý Dịch viết ra bài từ, những người được gọi là tài tử đều câm như hến, không dám nói ra lời nào.
Đáng tiếc mình mới vừa không có ở phía dưới, nếu không, cảm xúc chắc sẽ càng mạnh hơn một chút.
Trong lòng hạ quyết tâm, về sau nhất định phải nhờ Lý Dịch làm sẵn cho mấy bài thơ dự trữ, gặp được thời cơ phù hợp, ném ra, trong nháy mắt chấn nhiếp toàn trường, loại cảm giác này nhất định sẽ rất sảng khoái a.
- Hiên nhi, không được vô lễ!
Bệ hạ và nương nương còn ở đây, thấy hắn không có chút dáng vẻ thế tử, Ninh Vương nhịn không được răn dạy một câu.
- “Muốn nói lại thôi, Muốn nói lại thôi, Chỉ rằng: Trời mát, mùa thu đẹp”… Thú vị, thú vị, Thường Đức, phái người triệu hắn lên đây.
Không nghĩ tới người trẻ tuổi xảo ngộ hợp ý tại hoa viên có nhiều gút mắc như vậy với hoàng thất, Cảnh Đế cực kỳ thưởng thức hắn, trong lòng có ý muốn nhìn một chút xem khi hắn biết thân phận thật của mình sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dao-tieu-thu-sinh/2417679/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.