Nhìn lão giả có chút quen mặt, hồi tưởng một chút liền nhớ thân phận của hắn.
Bên trong hai Thái Y mới vừa rồi bị Thường tổng quản giáo huấn như cháu trai, một người trong đó có hắn.
Tuổi tác rất cao rồi mà lại không lăn lộn cho tốt, bị đè đầu mắng một hồi, ngay cả dũng khí cãi lại cũng không có.
- Lão phu Lưu Tế Dân, là Thái Y Lệnh triều ta, Lý đại nhân còn xin dừng bước.
Vị Lưu Thái Y tóc hoa râm này tuổi tác rất cao, một đường chạy đuổi theo từ Vương Phủ ra đến đây, giờ phút này có chút thở không ra hơi.
- Lưu đại nhân tìm ta, có việc gấp?
Lý Dịch nói thầm chẳng lẽ Hoàng đế Bệ hạ lại phát bệnh? Lần này đánh chết cũng không quay về, hắn cũng chỉ hiểu một chút tri thức cấp cứu hiện đại, đối với y thuật thì có thể nói dốt đặc hậu môn, dù sao đây chính là thật bản lĩnh thật sự, xem như hắn có tiêu hóa các thư tịch liên quan trong toàn thư viện cũng không thành một danh y.
Vạn nhất Hoàng đế thật băng hà, hắn có ở chỗ đó, không ai đổ tội lên người hắn được.
Mà lão nhân này tự xưng Thái Y Lệnh bản triều, Viện Trưởng Y Học Viện Hoàng gia Cảnh Quốc, chắc là một trong những người có y thuật lợi hại nhất đất nước, hắn đã không có cách, mình qua cũng vô dụng.
Lưu Thái Y đứng một lúc, bình phục nhịp tim đập một hồi, sau đó mới nhìn Lý Dịch, cười hỏi:
- Lý đại nhân hiểu y thuật?
So sánh với đại thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dao-tieu-thu-sinh/2417672/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.