- Như thế, "Tim phổi khôi phục thuật" có thể cứu tính mạng người tại thời khắc nguy cấp, là kỳ thuật có sức mạnh lớn lao, nếu thuật này có thể phổ biến ra, không chỉ có thể để quân đội giảm bớt thương vong không tất yếu, cũng có thể dùng cho dân gian, quả thật ân huệ tỏa khắp mọi chúng sinh, kỳ thuật tạo phúc cho vạn dân, Lý đại nhân khi đó sẽ có công đầu! Lý Dịch nói tất cả chi tiết có quan hệ với tim phổi khôi phục cho Lưu Thái Y, nguyên lý thì không cần quá lắm lời, làm Thái Y Lệnh, Ngự Y đứng đầu trong cung, nói sâu trước mặt hắn ngược lại là múa rìu trước mặt Lỗ Ban. Chuyện rất quan trọng, sau khi Lưu Thái Y nghe xong, trên đường đi, lại hỏi thêm một chút vấn đề chi tiết, chờ đến khi hắn hoàn toàn lĩnh ngộ, Lý Dịch đã đi đến cửa nhà. - Lão phu theo nghề thuốc mấy chục năm, chưa từng nghe qua cái "Tim phổi khôi phục thuật" này, không biết Lý đại nhân kế thừa từ vị Danh Y đương thời nào? Lưu Thái Y đương nhiên không cho rằng độc môn bí pháp này do Lý huyện úy tuổi trẻ trước mắt sáng tạo, mặc dù hắn là Đương Triều Thái Y Lệnh nhưng cũng không tự phụ đến nổi tuyên bố y thuật thiên hạ đệ nhất, trên thế giới này, cuối cùng vẫn có một vài người chuyên tâm nghiên cứu y đạo, không hỏi con đường làm quan, theo Lưu Thái Y nghĩ, "Tim phổi khôi phục thuật" này nhất định được một trong số bọn họ sáng tạo. Lý huyện úy này rất có thể là đệ tử truyền nhân của họ. - Thực không dám giấu, tại hạ cũng không biết người truyền cho ta thuật này tên gì. Lý Dịch có chút tiếc hận nói. - Lời ấy giải thích thế nào? Lưu Thái Y nghi hoặc nhìn hắn. - Đó là mùa đông mấy năm trước... Biểu hiện trên mặt Lý Dịch trang nghiêm, bắt đầu chững chạc đàng hoàng nói vớ nói vẩn. - Năm đó đông trời rất lạnh, gió Bắc lạnh thấu xương, tuyết lớn ngập núi, sáng sớm một ngày, ta mở cửa, nhìn thấy một lão giả tóc hoa râm trước cửa... Lưu Thái Y nghe vậy, nghiêm sắc mặt, dựa theo câu chuyện, vị lão giả này hẳn là vị Danh Y đương thời kia. - Bên ngoài tuyết lớn, muốn bỏ mặc không quan tâm, sợ rằng lão nhân sẽ chết cóng trước cửa, thế là ta dìu lão vào trong phòng, làm một bát canh gừng để lẫo ấm người, lại lưu lão ở nhà vài ngày, chờ đến khi tuyết tan, lão nhân gia mới cáo từ rời đi, lúc gần đi thì truyền "Tim phổi khôi phục thuật" cho ta, từ đó liền bặt vô âm tín... Lý Dịch thở dài, ánh mắt trầm tư, trên mặt hiện ra vẻ. - Xem ra lão nhân gia kia nhất định là một trong kỳ nhân đương thời. Mắt Lưu Thái Y lộ ra kỳ mang, sau đó lại thở dài, ngữ khí có chút tiếc hận. Dạng người như thế, không thể kết bạn một chút, quả thật tiếc nuối khôn nguôi. Sau đó lại nhìn Lý Dịch, trong mắt lóe lên một vệt sáng, nói: - Mới vừa nói chuyện một phen cùng Lý đại nhân, phát hiện Lý đại nhân có rất nhiều kiến giải độc đáo trên y đạo, ở chỗ này làm một Huyện úy nho nhỏ, thật sự có chút nhân tài không được trọng dụng, không bằng bản quan hướng bệ hạ dẫn tiến, để Lý đại nhân vào Thái Y Thự, không biết ý Lý đại nhân như thế nào? Vị Lý đại nhân này đã ở cùng một vị Danh Y nào đó mấy ngày, ai biết trừ "Tim phổi khôi phục thuật" ra, còn học được thứ gì hay không, phải biết, những người kia đều là từng tòa bảo tàng di động, kinh nghiệm hành y tích lũy cả một đời, cho dù Thái Y Thự cũng coi trọng mười phần. Lý Dịch thầm than, quan viên Cảnh Quốc cho tới hoàng đế, sao đều có một cái đức hạnh thế, một lời không hợp thì muốn người làm quan, hắn còn chưa đảm nhiệm chức Huyện úy đâu, Thái Y Thự lại ném đến cành ô liu. Kinh Thành có cái gì tốt, không có có lão bà, không có nha hoàn, không có cô em vợ, còn không bằng ở chỗ này làm một Huyện úy nho nhỏ, Lý Dịch so sánh một chút phát hiện, làm một Huyện úy An Khê huyện cũng rất không tồi nghe. Mặt lộ ý cười quay đầu nhìn Lưu Thái Y, nói: - Lưu đại nhân, ngài lạc đề... ...... Đối với việc Lý huyện úy cự tuyệt đề nghị của mình, Lưu Thái Y biểu thị đáng tiếc nhưng cũng chỉ có thể tiếc nuối, người ta không muốn đi Thái Y Thự, hắn cũng không thể ép buộc. Thời điểm Lưu Thái Y thở dài một hơi, Lý Dịch ngẩng đầu, bảng hiệu Như Ý Phường đã gần trong gang tấc. Bất tri bất giác đi tới cửa nhà, còn chưa có nói cùng Nhược Khanh cô nương mấy câu, Lý Dịch thấy nàng còn đi theo phía sau hai người, trong lòng âm thầm có chút áy náy, đi qua nói: - Không biết Nhược Khanh cô nương ở đâu? - Ngay tại... Uyển Nhược Khanh cười cười. Ngẩng đầu chỉ chỉ Câu Lan sát vách Như Ý Phường, vừa mới nâng cánh tay lên, chợt cảm thấy mê muội, sau đó bị cảm giác ủ rũ thật sâu bao phủ. Ý thức sau cùng đại khái là thanh âm quen thuộc đang nóng nảy hô "Nhược Khanh cô nương, Nhược Khanh cô nương..." Về sau thì hoàn toàn bất tỉnh nhân sự. ...... - Lưu đại nhân, Nhược Khanh cô nương bị sao thế? Như Ý Phường, một căn phòng bên trong hậu viện, Lý Dịch nhìn Lưu Thái Y thu tay lại từ trên cổ tay Uyển Nhược Khanh, hỏi. - Không sao. Lưu Thái Y cười cười, nói: - Lý đại nhân không cần lo lắng, vị cô nương này chỉ vì quá mức mệt nhọc, thể lực chống đỡ không nổi, lại thêm Nguyệt Sự (*),còn có cảm giác phong hàn, ta đưa cho phương thuốc, nếu phục dụng thì qua hai ngày sẽ có thể khỏi hẳn. *: Tới tháng. Lưu Thái Y đi qua viết dược phương, Lão Phương đứng cạnh giường nhìn qua cô gái xinh đẹp đang nằm trên giường cô gia, trong lúc nhất thời, não tử trơn bóng. Cô gia không phải nói đi tham gia yến hội à, từ nơi nào mà ngoặt thêm một nữ tử quay về thế? Chẳng lẽ yến hội kia tổ chức tại Quần Ngọc Viện? Hay cô gia nói tham gia yến hội chỉ là nguỵ trang, mục đích chân thực là đến đó tìm thú vui? Tìm thì tìm đi, tất cả mọi người đều là nam nhân, lão có thể lý giải, nhưng cũng không cần mang con gái người ta về nhà chứ? - Cô gia, đêm hôm khuya khoắt, hiệu thuốc đóng cửa, cũng không có địa phương để bốc thuốc! Lão Phương không xoắn xuýt việc Lý Dịch đêm hôm khuya khoắt nhặt được một cô gái xinh đẹp nữa, mà nhắc đến chuyện này. - Không sao, ngươi dẫn theo bản quan qua tiệm thuốc kia, tự nhiên có biện pháp bốc thuốc. Lưu Thái Y nghe vậy, cười nói. Tối nay, ân tình của Lý huyện úy đối với lão không nhỏ, giúp hắn làm một ít chuyện, cũng coi như có qua có lại. Thân phận Viện trưởng Y Học Viện Hoàng gia trong một vài thời điểm nào đó vẫn rất có tác dụng, Lưu Thái Y và Lão Phương ra ngoài không bao lâu đã mang theo mấy gói thuốc quay lại, cùng nhau theo sau bọn họ là một lão đại phu, cung cung kính kính đứng sau lưng Lưu Thái Y. Lão Đại Phu dùng ánh mắt sùng bái nhìn chằm chằm bóng lưng Lưu Thái Y, hoàn toàn không biết thần tượng trong lòng của hắn vừa rồi giống như cháu trai bị người giáo huấn rất lâu. Uyển Nhược Khanh nghỉ ngơi một hồi thì có thể tỉnh lại, Lưu Thái Y và Lý Dịch hàn huyên hai câu, cáo từ rời đi. Lão Phương ra ngoài sắc thuốc, nồi đất dùng sắc thuốc cũng lấy từ tiệm thuốc, Lý Dịch ngồi trước giường nhìn Uyển Nhược Khanh nằm trên giường nhíu mày, sắc mặt tái nhợt, đưa tay sờ sờ trên trán nàng, xem chừng nhiệt độ cơ thể đã vượt qua ba mươi tám độ. Nhiệt độ cơ thể không thấp, lấy bình rượu Lão Phương trộm giấu để trong cửa hàng, liệt tửu qua mấy lần chưng cất có ba bốn mươi độ, có thể dùng để hạ nhiệt độ vật lý. Dùng khăn mặt nhúng vào rượu, xoa đều lên trán và trong lòng bàn tay nàng, về phần các địa phương khác, Lý Dịch thật không dám động thủ, tuy như vậy thì hiệu quả sẽ giảm bớt đi nhiều, nhưng trong lúc con gái người ta đang ngủ mà đi cởi y phục người ta, ở niên đại này nữa, thì thật không tìm ra được một cái lý do gì chính đáng. Uyển Nhược Khanh chớp chớp lông mi, nỗ lực mở mắt, thấy tình cảnh như hiện tại. Một tay Lý Dịch đặt trên trán nàng, một tay sờ lấy trán mình, lẩm bẩm. - Lạnh hơn vừa rồi một chút, chắc đã giảm được một ít...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]