- Ha ha, là Lý Bộ đầu à. Lão biết thân phận vị nữ bộ đầu này trong nha môn không tầm thường, Lý Dịch cũng cố ý dặn dò, ở chỗ này chọc ai cũng được đừng có chọc tới nàng, Lão Phương dừng lại, quay đầu lại, cười giải thích. - Cô gia nói, đính móng ngựa vào chân ngựa thì không cần lo lắng vó ngựa bị mòn. Lý Minh Châu và đám nha dịch đang đè con ngựa nhìn thấy một miếng sắt hình dáng kỳ quái từ trong tay hán tử luôn đi theo bên người Lý Dịch, sao đó dán lên móng ngựa, dùng đinh sắt cố định lại, đứng tại chỗ, lâm vào trầm tư. Chiến mã trong quân cũng như thế, hàng năm đều hao phí số tiền lớn để mua, mà chín thành nguyên nhân cũng bởi vì móng ngựa bị mài quá mức nghiêm trọng, ngựa không có vó ngựa, tự nhiên không thể xông pha chiến đấu. Mà chỉ bằng mấy miếng sắt nho nhỏ thì có thể giải quyết nan đề làm rối não nhiều đời quân vương quần thần, qua nhiều năm như vậy, thế mà chưa ai nghĩ tới... Khi móng ngựa được đính xong, những nha dịch lập tức giải tán, con ngựa kia lập tức đứng lên, bị Lão Phương nắm, không ngừng đảo quanh tại chỗ, móng ngựa giẫm lên nền đá vang ra âm thanh thanh thúy. Người sáng suốt liếc một cái đã có thể nhìn ra tác dụng của miếng sắt. Sau khi đính lên đó một miếng sắt, móng ngựa không còn tiếp xúc với mặt đất, có thể tránh khỏi việc bị mài mòn, chỉ cần qua một đoạn thời gian đổi một miếng sắt khác là được, từ nay về sau, triều đình hàng năm sẽ không còn nhức đầu vì mã phí kếch xù, một con chiến mã được sử dụng đến hết tuổi, cứ thế sẽ tiết kiệm được rất nhiều chi tiêu? Lý Minh Châu không giống với Lý Dịch và Lão Phương, nàng là công chúa của một nước, suy nghĩ vấn đề thường thường sẽ đứng ở góc độ của quốc gia, trong nháy mắt ngắn ngủi, nàng đã nghĩ đến những chuyện này. Có thể nói, một mảnh miếng sắt nho nhỏ đã có công tích vượt qua tất cả công lao của hắn lúc trước, bao gồm cả việc viết Đệ Tử Quy, truyền thụ tim phổi khôi phục thuật, hoặc phương pháp thẩm vấn mới lạ, mấy thứ này không phải sớm chiều đã có tác dụng, không theo kịp lợi ích trực tiếp do miếng sắt này sáng tạo ra. - Lý Dịch ở đâu? Nàng nhìn chằm chằm lão Phương hỏi. - Tại... Trong huyện nha. Lão Phương bị ánh mắt nàng dọa sợ, chỉ huyện nha nói. ... Lý Dịch đang ở trong huyện nha, tất cả công tác đều đã được phân công, tại ngồi trong phòng thời gian dài có chút nhàm chán, dự định ra ngoài đi vòng vòng. Nói thế nào thì Huyện úy cũng là một trong những chức quan lớn nhất An Khê huyện, sao có thể luôn ngồi trong nha môn, quan vị càng cao càng muốn hoà mình cùng nhân dân quần chúng, cho nên hắn chuẩn bị ra ngoài đường dạo chơi, thể nghiệm khó khăn của dân sinh, đương nhiên, thuận tiện cũng có thể giải sầu. Còn chưa đi ra cửa huyện nha đã bị Lý Minh Châu chặn lại. - Có việc? Trong lòng Lý Dịch thầm hô không may, hẳn sớm nên ra ngoài, bình thường gặp nàng trong nha môn, nhất định không có chuyện tốt. - Ngươi làm thế nào nghĩ ra việc đính miếng sắt dưới vó ngựa? Lý Minh Châu hỏi. Nàng rất ngạc nhiên, vì cái gì mà vấn đề mấy ngàn năm qua mọi người không nghĩ tới, hắn hết lần này tới lần khác nghĩ tới? - Bởi vì đính miếng sắt lên thì móng ngựa sẽ không bị mài mòn. Lý Dịch thản nhiên trả lời. Lý Minh Châu hơi ngạc nhiên, hắn trả lời như một câu nói nhảm, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, tựa hồ cũng chính là đạo lý như thế. Khác nhau ở chỗ, đạo lý này qua nhiều năm nay chỉ có một mình hắn nghĩ đến mà thôi. Nhìn trên mặt biểu hiện Minh Châu, Lý Dịch đã biết hắn hôm nay rất khó ra đường thể nghiệm khó khăn của dân sinh. Quả nhiên, sau một lát, hắn đã trở lại trong phòng, viết rõ chi tiết, tường tận phương pháp luyện chế móng sắt, như thế nào đính vào chân ngựa, như thế nào thay đổi móng ngựa. Cái thế giới này còn không có khái niệm độc quyền, móng ngựa sắt mình nộp lên cho quốc gia nhất định là bánh bao nhân thịt cho chó ăn, đã đi là không thể trở về. Cái thói quen này của Lý Minh Châu thật không tốt, để Lý Dịch có một loại cảm giác bị nghiền ép trí tuệ, lĩnh thì lương bổng ít ỏi của Huyện úy, làm thì làm chuyện lợi quốc lợi dân, đại sự thiên thu, tiền lương nhận được quá chênh lệch đến mức nghiêm trọng với giá trị mà mình sáng tạo ra. Xã hội phong kiến vạn ác bóc lột càng thêm nghiêm trọng hơn so với chế chủ nghĩa tư bản a... Sau khi Lý Dịch viết xong. Lý Minh Châu nhanh chóng bỏ mấy tờ giấy vào một phong thư, một câu cám ơn cũng không nói, trong chớp mắt đã chạy mất. Lý Dịch một bên lắc đầu thở dài, một bên cảm thán gặp sai người... Đi nhận biết một cô công chúa hai mặt. - Khẩn cấp đưa phong thư này đến Kinh Thành, tự mình giao cho Phụ hoàng ta. Không bao lâu, bên trong một tòa biệt viện tinh sảo nào đó ở Khánh An phủ, Lý Minh Châu giao phong thư cho một nam tử mặc áo giáp. - Công chúa yên tâm, thuộc hạ nhất định đưa phong thư này cho Bệ hạ. Hộ vệ kia trịnh trọng đáp ứng, trở mình lên ngựa, rất nhanh đã biến mất trong tầm mắt. - Hắn đến cùng... Còn có bao nhiêu bản sự? Lý Minh Châu nhìn về phía trước, hơi có chút thất thần, tự lẩm bẩm. ... - Tần đại nhân, không bằng ta cho ông một vạn lượng, ông đến giải quyết vấn đề thay đổi chiến mã năm nay đi? Kinh Đô. Hoàng cung. Ngự thư phòng. Một vị nam tử vẻ mặt có thần, không giận tự uy phất ống tay áo, căm tức nhìn một người đối diện nói. Người đối diện cười khổ một tiếng, lên tiếng. - Nghiêm đại nhân, một vạn lượng không ít, tai nạn năm ngoái nghiêm trọng, cứu tai an dân (*) tốn không ít bạc, năm nay càng thiếu thuế má, Quốc Khố không đầy, lại nói trước đó vài ngày đã cho Binh Bộ các ông phát mười vạn lượng bạc, Nghiêm đại nhân hiện tại há miệng đòi năm vạn lượng, nào có nhiều tiền như thế cho các ngươi? *: Cứu tai nạn, an lòng dân. Nam tử kia nhướng mày, nói. - Mười vạn lượng kia là lương bổng trong quân, ông không nên nhập làm một cùng việc này. - Nghiêm đại nhân, ông cũng không cần gây khó khăn cho Hộ Bộ chúng ta, một vạn lượng là hạn mức cao nhất chúng ta có thể đưa ra. Hộ Bộ Thượng Thư nhìn nam tử đối diện, không có chút nhúng nhường. Nam tử kia hừ lạnh một tiếng. - Bây giờ, biên cảnh mấy lần báo nguy, sớm muộn gì cũng xung đột vũ trang với Tề Quốc, trong lúc mấu chốt này, Cảnh Quốc ta ngay cả chiến mã có thể sử dụng cũng không có, Tần đại nhân không phải không biết tầm quan trọng của việc này? Hộ Bộ Thượng Thư nghe vậy không nói nữa, hắn thật không chịu đựng nổi hậu quả, nhìn về phía Cảnh Đế xin giúp đỡ. Trong ngự thư phòng, Cảnh đế nhìn hai vị Thượng Thư Binh Bộ và Hộ Bộ đối chọi gay gắt, không ai nhường ai, xoa xoa mi tâm, hơi có chút đau đầu. Mã phí vẫn luôn là hạng mục chi tiêu trọng yếu, nếu những năm qua, có lẽ còn có thể trì hoãn, nhưng lúc này biên cảnh căng thẳng, không thể thể trì hoãn, trong lòng hắn châm chước một phen, vẫn quyết định tạm hoãn chi phí, muốn cho Binh Bộ số tiền kia, không thể tiết kiệm. Đang muốn mở miệng, tổng quản Thường Đức đẩy cửa tiến vào, đi đến bên cạnh hắn thì thầm vài câu. - Minh Châu gửi thư? Trên mặt hắn hiện ra một tia nghi hoặc, nói: - Để hắn vào! - Tuyên! Thường Đức nhìn ra ngoài điện, cao giọng hô. Hộ vệ kia đi vào, sau khi quỳ bái hành lễ, trình lên thư tín trong tay. Hắn trong vòng một ngày, một đêm chạy đến đây, đã thay mấy thớt ngựa, không hề chậm trễ, rốt cục vừa đến Kinh Thành. Cảnh Đế mở phong thư ra xem, trước xem phong thư Vĩnh Lạc công chúa tự tay viết, sau đó trên mặt hiện ra một tia kinh ngạc, lại vội vàng lấy mấy tờ giấy còn lại trong phong thư ra hết, sắc mặt bên dần dần giãn ra. - Lý Dịch này quả nhiên là cứu tinh của trẫm! Cảnh Đế để mấy tờ giấy kia lên bàn, cười to nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]