"Khụ, khụ..."
Cảnh Đế có bệnh khó thở trong người, nan đề đã được giải quyết, trong lòng thoải mái, cười to vài tiếng, một hơi thở hơi gấp, kịch liệt ho khan.
Thường Đức biến sắc, vội vàng tiến lên vỗ ngực Cảnh Đế, sau một lát, hô hấp rốt cục bình phục.
- Nghiêm ái khanh, ngươi nói hàng năm cần thay đổi đại lượng chiến mã, phần lớn là vì móng ngựa bị mài mòn, nếu như có thể có một biện pháp giúp cho móng ngựa không bị mài mòn thì sao?
Cảnh Đế cười cười, nhìn Binh Bộ Thượng Thư Nghiêm Bỉnh nói.
Nghiêm Bỉnh sững sờ một chút, khom người nói:
- Bẩm bệ hạ, nếu thật sự có biện pháp như vậy, phí dụng hàng năm tiêu vào trên chiến mã ít nhất có thể giảm bớt được bảy thành.
Sau đó, lại nói.
- Chỉ là... Từ xưa đến nay, vô số người tìm biện pháp nhưng chưa có một ai thành công."
Nghiêm Bỉnh tự nhiên biết, nếu như tránh cho móng ngựa bị mài mòn, tự nhiên cũng không cần nhiều mã phí, nhưng vấn đề ở chỗ, nhiều năm qua, Binh Bộ luôn có người nghiên cứu giải quyết vấn đề này, làm vô số thí nghiệm nhưng cuối cùng đều thất bại.
Nếu như chuyện này nhẹ nhàng giống bệ hạ nói thì tại sao mấy trăm, mấy ngàn năm nay không ai có thể giải quyết?
- Thường Đức, đưa những cái này cho Nghiêm ái khanh xem.
Cảnh Đế cười cười ra lệnh cho lão thái giám.
Nghiêm Bỉnh tiếp nhận mấy tờ giấy trong tay Thường Đức, trong lòng rất nghi hoặc, chẳng lẽ thực sự có người đưa ra phương pháp giải quyết việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dao-tieu-thu-sinh/2417630/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.