Từ Khiên cũng không phải kẻ nhát gan, nghe Ôn Nhiên nói vậy, anh liền biết cậu muốn dùng mình làm mồi nhử để dụ rắn ra khỏi hang. Vì vậy, anh dứt khoát bỏ hết bùa trên người xuống, thậm chí còn hỏi thêm: “Có cần bỏ huy hiệu cảnh sát xuống luôn không?”
Ôn Nhiên nói: “Bỏ xuống hết đi, dù sao anh cũng đã bị quỷ đánh dấu, những thứ này không còn tác dụng bảo vệ với anh nữa.”
Từ Khiên gật đầu. Sau khi tháo hết đồ vật trên người xuống, anh liền cùng Ôn Nhiên bước ra ngoài. Nhưng nhìn Ôn Nhiên, Từ Khiên có hơi tò mò hỏi: “Có khi nào vì tên quỷ kia cảm nhận được khí tức của đại sư nên sẽ không dám tới không?”
Ôn Nhiên lắc đầu: “Không đâu”. Phương pháp tu luyện của cậu khác hoàn toàn với cách tu luyện của thế giới này, cộng thêm việc cậu cố ý áp chế, những ma quỷ đó sẽ không thể nhìn ra được. Lúc đầu cậu cũng không biết, nhưng từ lần gặp mặt trước kia và cũng là lần đầu tiên gặp được vị sư phụ Lỗ đó, nên cũng chẳng phải là cậu không nhìn ra được gì. Lúc đấy, cậu đã ngờ ngợ nhận thấy vài điểm khác biệt. Chẳng qua như vậy cũng tốt, điều này cũng bớt được nhiều rắc rối cho cậu.
“Mà anh đừng gọi tôi là đại sư, cứ gọi thẳng tên tôi là được.”
Đương nhiên, Từ Khiên thẳng thắng tiếp thu. Cứ gọi ‘đại sư, đại sư’ mãi anh cũng không quen.
Ôn Nhiên và Tư Khiên cùng bước ra khỏi đồn cảnh sát. Tuy sắc trời đã tối nhưng giao thương trong thành phố vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dao-si-gom-tien-gom-luon-tinh/380156/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.