Ba đứa bạn cùng phòng biết rõ về năng lực của Ôn Nhiên, ngay cả cái kết cục cả nhà phải chết của Uông gia trước đây cũng đều được cậu hóa giải. Cho nên khi nghe cậu nói Lý Tuệ Khiết trúng tà, cả ba người đều tin và gần như đồng loạt cùng nhau dịch ghế về phía Ôn Nhiên, cách xa Lý Tuệ Khiết ra thêm một chút. Ai biết được cô ấy bị người ta ếm bùa ngải gì, lỡ như hại đến mình thì sao. Bọn họ không hề muốn trở nên giống như Lý Tuệ Khiết chút nào, ba người còn đang rất nâng niu làn da trắng ngần này, mỗi ngày đều phải bôi thuốc chăm sóc cho nó.
Nhìn thấy động tác nhỏ đó của bọn họ, Lý Tuệ Khiết không nhịn được mà giật giật khóe miệng. Lời Ôn Nhiên nói càng không đáng tin cậy hơn mấy lời mời gọi trên tờ rơi quảng cáo ở bên ngoài. Vừa gặp đã nói cô trúng tà, chẳng lẽ còn định cho cô uống thuốc bùa à? Thậm chí cho dù cô có tìm phương pháp trị liệu cổ truyền, thì cái này chẳng phải đã lệch lạc quá mức rồi sao?
Ôn Nhiên biết rõ chuyện gì đã xảy ra với làn da của cô ấy, quả thật rất khó để đánh đồng nó với việc trúng tà. Cho nên, dưới ánh mắt nghi ngờ cùng chất vấn của Lý Tuệ Khiết, Ôn Nhiên cũng không khó chịu mà từ tốn nói: “Thời xa xưa, trong các dịp tế lễ, trống chính là vật không thể thiếu, vì nó được tôn sùng như một thần khí thông thiên. Ban đầu trống được làm bằng da động vật, nhưng sau đó vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dao-si-gom-tien-gom-luon-tinh/380155/chuong-34.html