Một người đàn ông mặc sơ mi đen bước xuống từ chiếc xe đầu tiên. 
Lúc này Thẩm Bạch đã lấy lại chút sức lực, đưa tay mở cửa xe rồi lăn ra ngoài. 
Cậu thấy người đàn ông kia liếc mình một cái, sau đó đi thẳng tới cửa xe. 
Giơ dao găm lên rạch mấy nhát, Thẩm Bạch chỉ nghe thấy người trong xe kêu la thảm thiết. 
Người đàn ông quay người lại, tháo găng tay dùng một lần ra rồi đi đến trước mặt Thẩm Bạch. 
Người đàn ông đứng ngược sáng nên Thẩm Bạch chỉ thấy rõ đường nét khuôn mặt góc cạnh và ngũ quan sắc sảo của anh. 
Một giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên: "Không sao đâu, tôi đưa em về nhà." 
Nói xong anh ôm Thẩm Bạch vào lòng. 
Thẩm Bạch nép trong ngực người đàn ông, được bế lên xe. 
Bên tai là tiếng tim đập mạnh của người đàn ông. 
"Lái nhanh một chút." 
Nghe giọng nói trầm thấp của người đàn ông, Thẩm Bạch không nhịn được nữa chìm vào hôn mê. 
* 
Thẩm Bạch mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là trần nhà trắng xóa. 
Cậu ôm đầu mình, cảm thấy cả người đều choáng váng. 
Đây là đâu? 
Chẳng biết quần áo trên người đã được ai thay ra, giờ cậu đang mặc bộ đồ ngủ bằng tơ tằm trắng tinh. 
Thẩm Bạch trấn tĩnh lại rồi nhìn quanh, căn phòng sơn màu xám trắng, sofa màu xám nhạt, thảm trải sàn màu sáng, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thấy dễ chịu. 
Thẩm Bạch ngồi trên giường lớn, ánh mắt bị khung 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dao-si-cam-bi-dai-gia-hang-dau-nham-trung/3649107/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.