Hôm nay là ngày Thẩm Bạch xuống núi, sau khi chào sư phụ và sư tổ trong đạo quán thì đến tạm biệt tiểu hồ ly. 
Cậu kéo chuông bên cạnh gốc cây lớn rồi huơ tay làm thủ ngữ. 
"Tiểu sư tổ, cháu xuống núi đây. Lần trước ông bà đã tới tìm cháu, lần này cháu phải về thăm họ mới được." 
"Ư ư ~." 
Chú cáo chín đuôi trắng như tuyết chạy xuống từ đại thụ um tùm. 
Nhìn kỹ lại, trên cây có một cái hốc tự nhiên khá to, đây chính là nhà tiểu hồ ly. 
Cây này rất lớn, xem ra tuổi đời không chỉ ngàn năm. 
Tiểu hồ ly được mọi người trong Thanh Nguyệt Đạo Quán tôn xưng là tiểu sư tổ, nghe nói tiểu sư tổ này chính là tiểu đồ đệ của tổ sư gia Thanh Nguyệt Đạo Quán phi thăng đầu tiên. 
Thanh Nguyệt Đạo Quán đã thành lập hơn ngàn năm, sư tổ lớn nhất trong đạo quán chính là tiểu hồ ly này. 
Tiểu hồ ly ngọ nguậy lỗ tai, đôi mắt hồ ly dài hẹp lộ ra vẻ lười biếng. 
Hắn đứng trên cành cây duỗi lưng, chín cái đuôi phía sau phe phẩy theo động tác của hắn. 
Tiểu hồ ly nhìn thoáng qua người dưới cây. 
Hắn quen tiểu sư phụ này. 
Khi Thẩm Bạch còn là đứa bé mấy tuổi, chính tiểu hồ ly dạo chơi trong rừng đã phát hiện ra cậu. 
Chỉ là đứa bé này hơi đặc biệt. 
Không nói được, trí thông minh có vẻ thấp hơn người thường chút xíu, trí nhớ cũng chẳng tốt lắm. 
Cuối cùng được quán chủ đương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dao-si-cam-bi-dai-gia-hang-dau-nham-trung/3615445/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.