Chương trước
Chương sau
Thời gian trôi qua như dòng nước chảy, không ai biết đã bao lâu kể từ khi Hoàng Thiên nhập định bên bờ hồ sâu.

Ánh sáng quanh anh lúc tỏ lúc mờ, từng đợt linh khí màu vàng nhạt lượn quanh cơ thể, tạo thành một mạng lưới huyền diệu bao quanh.

Không gian yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng gió vi vu, càng làm nổi bật sự thâm trầm của nơi này. Hồ nước như một gương lớn phản chiếu sự kỳ bí của vũ trụ, tạo nên một cảnh tượng đẹp đẽ nhưng cũng đầy u ám.

Hoàng Thiên toàn tâm toàn ý đắm chìm trong việc luyện hóa công pháp "Nguyên Thần Biến". Đây không chỉ là một phương pháp tu luyện, mà còn là con đường tạo ra sinh mạng thứ hai - đệ nhị nguyên thần. Khi tinh thần dần hòa vào cảnh giới kỳ diệu, ý thức của Hoàng Thiên như xuyên qua không gian, lạc vào biển cả vô biên của đại đạo.

Mọi sự biến đổi của thiên địa đều hiện rõ, vừa hư ảo vừa chân thật, như thể hắn đang trôi nổi giữa vũ trụ mênh mông, cảm nhận rõ sự hùng vĩ và đáng sợ của thiên đạo. Mây mù cuộn trào quanh những ngôi sao lấp lánh, khiến

Hoàng Thiên cảm thấy như mình đang ở giữa một vũ trụ rộng lớn không có điểm kết thúc.

Trong lòng hắn, một suy nghĩ không ngừng xoáy chuyển: "Nguyên thần vốn là tinh hoa của sinh mệnh; nếu bị diệt, con đường tu hành sẽ kết thúc. Nhưng nếu thành công tạo ra đệ nhị nguyên thần, đây sẽ là bước đột phá lớn trong việc vượt qua cực hạn của Hóa Thần kỳ, với nguyên thần thứ hai như thêm một mạng sống." Hắn cũng hiểu rõ, con đường này đầy rẫy hiểm nguy.

Quá trình phân chia linh hồn đòi hỏi sự tập trung tuyệt đối; chỉ cần một sai lầm nhỏ cũng đủ khiến thần hồn bị tổn thương, thậm chí dẫn đến tẩu hỏa nhập ma mà chết. Hơi thở của Hoàng Thiên hòa vào gió, mỗi lần thở ra đều mang theo một làn sóng linh khí dịu dàng nhưng đầy mạnh mẽ.

Đúng lúc này, từ sâu trong thức hải, một tiếng cười lạnh lẽo vang lên, như mũi dao cắt vào tâm trí: "Ngươi nghĩ rằng có thể dễ dàng phân hồn ư? Một kẻ phàm nhân như ngươi lấy tư cách gì để chia đôi linh hồn?" Giọng nói đó như sấm sét xé nát bầu trời yên tĩnh, khiến linh khí quanh Hoàng Thiên dường như ngừng lại, không khí trở nên nặng nề và u ám.

Lời nói đầy sát ý như muốn thôn phệ tinh thần Hoàng Thiên. Trước mắt hắn, một bóng hình mờ mịt hiện ra, bao phủ trong lớp sương đen dày đặc, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ rực như ngọn lửa đầy thù hận. Đó chính là Tâm Ma - một sinh vật huyền bí và tàn ác, luôn rình rập cơ hội để chiếm đoạt thể xác của những người tu đạo khi họ không vượt qua được tâm ma kiếp. Sương đen như một cơn bão tối tăm, lượn lờ quanh thân hình của Tâm Ma, tạo nên một hình ảnh vừa ma quái vừa kinh dị.

"Chỉ là một Tâm Ma, ngươi dám cản đường ta?" Hoàng Thiên quát lớn, ánh mắt sắc lạnh như kiếm, ánh sáng từ ánh mắt anh bùng lên, giống như một mũi tên xuyên thủng mọi chướng ngại vật.

Ngay lập tức, linh quang từ thần niệm của Hoàng Thiên bùng nổ, hóa thành một đạo kiếm quang chói mắt, xé toạc không gian, chém thẳng vào luồng sương đen.

Tiếng thét ghê rợn vang lên, sương đen tan biến, để lại một tia linh hồn bạch khiết, như thể tàn dư của một sinh linh vừa bị diệt. Từ trong thức hải sâu thằm, giọng nói lạnh lẽo lại vang lên: "Không ngờ ngươi mạnh đến vậy.... ta đã coi thường ngươi, nhưng ngươi không thể nào phân tách linh hồn. Ngươi sẽ mãi mãi bị kẹt ở đây, không bao giờ có thể thoát ra. Thân thể này sẽ là của ta. Kiệt kiệt kiệt." Tâm Ma cười khinh bỉ, như thể đã nhìn thấy cảnh tượng Hoàng Thiên thất bại.



Hoàng Thiên hít sâu một hơi, điều chỉnh thần niệm, không để lời khiêu khích làm xao động. Hắn biết rõ đây không chỉ là thử thách về thực lực, mà còn là bài kiểm tra ý chí và ngộ tính. Thay vì tấn công mạnh mẽ, Hoàng Thiên chuyển sang tiếp cận một cách tinh tế hơn.

Từng dòng linh khí được dẫn dắt cẩn trọng, nhẹ nhàng như tơ nhện, len lỏi qua từng ngóc ngách của thần thức.

Nguyên thần dần dần tách ra, linh hồn thứ hai bắt đầu hình thành. Mỗi động tác của hắn như một bản giao hưởng tinh tế, hòa quyện giữa thực lực và sự bền bỉ.

Quá trình này giống như xây dựng một tòa thành từ hư vô. Linh hồn mới hiện lên, tựa như một bóng phản chiếu mờ nhạt của chính Hoàng Thiên, nhưng lại có sự ổn định và cường đại riêng. Trong lòng hắn cảm nhận được sự liên kết sâu sắc giữa hai nguyên thần, như thể hai linh hồn đang hòa quyện và biến đổi cùng nhau.

Đây chính là bước đầu tiên trên con đường tạo ra đệ nhị nguyên thần. Mỗi bước đi của Hoàng Thiên đều làm rung chuyển không gian, như thể mỗi động tác của hắn đều chứa đựng sức mạnh của cả vũ trụ.

Dù mới chỉ nhập môn công pháp Nguyên Thần Biến, Hoàng Thiên đã nhận ra nguyên thần đang dần lớn mạnh.

Không chỉ pháp lực được củng cố, mà ngay cả tinh thần lực cũng trở nên minh mẫn và sắc bén hơn.

Những ngày tháng khổ luyện không hề uổng phí, Hoàng Thiên đã thành công trong việc phân tách nguyên thần, tạo ra một linh hồn mới dù còn non yếu nhưng đủ để làm nền tảng cho con đường tu luyện sau này.

Mỗi giây phút đều cảm thấy như mình đang vượt qua một giới hạn mới, không chỉ về thực lực mà tu vi cũng có chút tinh tiến.

Khi đệ nhị nguyên thần dần ổn định, ánh mắt Hoàng Thiên sáng lên như hai viên tinh tú. Không chần chừ thêm nữa, anh quyết định xuất quan.

Lần này, hành trình của anh không chỉ dừng lại ở việc tu hành mà còn phải - tìm kiếm Thiên Địa Chi Hồn để Giao

Long câu thông thiên đạo Nam Thiên Đại Lục, giúp cho Càn Nguyên Đảo lớn mạnh hơn. Tương lai Càn Nguyên Phủ đều ở trên đôi vai của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.