Hoàng Thiên từ từ tỉnh dậy, cảm nhận ánh sáng mờ nhạt len lỏi qua không gian tối tăm, khẽ chiếu vào đôi mắt vẫn còn mơ hồ. "Mình đã chết rồi sao?" Hắn tự hỏi, nhưng sự sống động của mọi thứ xung quanh khiến hắn nghi hoặc. Cảm giác đau đớn, lạnh lẽo và giọng nói bí ẩn đã cứu hắn trước khi ngất đi vẫn còn văng vằng trong đầu. 
"Đạo âm đó là ai? Vì sao lại cứu ta? Và đạo quan ấy... là đâu? Càn Nguyên Đảo còn chỗ nào mà ta chưa từng đến sao?" 
Nhìn xuống thân thể mình, Hoàng Thiên giật mình. Nguyên thần của hắn nhỏ đi, mờ nhạt hơn trước, và rõ ràng hắn đã mất đi một phần lớn pháp lực. Điều khiến hẳn ngạc nhiên hơn cả là nguyên thần lại tỏa ra kim quang rực rỡ, những tia sáng vàng lan tỏa khắp không gian. 
"Kim quang này... là dấu hiệu của gì?" Hoàng Thiên lẩm bẩm, đôi mắt sáng lên vẻ bối rối. Không thể giải thích được hiện tượng kỳ lạ, hắn quyết định rời khỏi nơi này và tìm đến Mạnh Trường Sinh, mong tìm được manh mối gì đó. 
Khi vừa bay lên không trung, Hoàng Thiên bắt gặp Mạnh Trường Sinh đang bay đến. Hôm nay, gương mặt của 
Mạnh Trường Sinh trồng tiều tụy, thiếu đi vẻ cương nghị mạnh mẽ thường thấy. 
"Có chuyện gì vậy, Vô Nhai Tử?" Hoàng Thiên hỏi, giọng đầy nghiêm nghị. 
Mạnh Trường Sinh thở dài, đôi mắt đầy lo âu. "Đại ca, tình hình ở Càn Nguyên Phủ không mấy khả quan. Hiện chúng ta có gần hai mươi người đạt tu vi Nguyên Anh trung kỳ, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dao-dao-chu-dai-mong-ba-thien/3643289/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.