Trên con đường độc hành gian truân, Hoàng Thiên lặn lội giữa dòng người tha hương tản lạc, tiếng gió rít như tiếng khóc ai oán, mang theo những mảnh đời tan nát bởi chiến tranh và dịch bệnh.
Tiếng chiến trống dội vang như muốn xé tan bầu trời, tiếng ngựa hí vang vọng, tiếng gươm đao va chạm nhau loảng xoảng như tiếng chuông báo tử. Khói lửa mịt mù che khuất tầm nhìn, xác chết ngổn ngang như rác rưởi, máu loang lổ trên nền đất như những đóa hoa rực rỡ nhưng nhuốm màu bi thương.
Chiến tranh dai dẳng, gieo rắc tang thương cho muôn dân. Ruộng đồng bị tàn phá, nhà cửa bị thiêu rụi, người dân ly tán, không nhà cửa, không nơi nương náu. Nỗi thống khổ tột cùng bao trùm lên từng mảnh đất, từng con người.
Hoàng Thiên cõi lòng tê tái, hắn bước đi trong màn đêm u tối, nhìn cảnh tượng thê lương, hoang tàn, lòng hắn như bị bóp nghẹt. Mạng người rẻ rúng như cỏ rác, loạn thế khiến con người ta trở nên tàn ác, mất hết tính người.
" Loạn thế, thứ rẻ mạc nhất là mạng người ." Hoàng Thiên thở dài.
"Đời người có những việc bỏ lỡ sẽ khiến ta nuối tiếc, nhưng cũng có những việc càng cố gắng làm lại càng mang đến nhiều ân hận và hậu quả. Trong cuộc đời, có những việc ta không muốn nhưng buộc phải làm vì đó là trách nhiệm. Có những việc ta muốn làm nhưng không thể vì đó là số phận!"
“ Khốn kiếp, đại trương phu sinh tại thiên địa, có những việc nên làm và những việc không nên làm, cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dao-dao-chu-dai-mong-ba-thien/3632897/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.