Đêm, thâm trầm.
Hách Liên Sí chậm rãi mở mắt ra, ngực truyền đến từng trận buồn đau.
Nhưng đau đớn nói cho hắn, hắn còn sống.
Phượng Nhi……
Vừa nghĩ đến nàng, khi đang muốn đứng dậy tìm nàng, lại cảm giác được cánh tay hơi trầm xuống, hắn quay đầu, nhìn đến Tần Túy Nguyệt nằm úp sấp ngủ ở một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mà tiều tụy.
Vươn tay ngón, hắn nhẹ nhàng đẩy ra tóc dính ở mặt nàng, trong khi ngủ nàng cảm giác được đụng chạm, lập tức bừng tỉnh.
Trợn mắt mở mắt, liền nhìn đến cặp lam mâu kia.
“Ngươi……” Nàng ngây ngốc nhìn hắn, chỉ sợ là mộng.
Hách Liên Sí xả môi “Nàng nói sẽ cười cho ta xem.”
“Ngươi…… Ngu ngốc!” Tần Túy Nguyệt nở nụ cười, nước mắt nhưng cũng nhịn không được ngã nhào, thanh âm của hắn thô dát khàn khàn, cũng là thanh âm đẹp nhất cả đời nàng từng nghe qua.
“Như thế nào vừa khóc…… Nàng nói sẽ cười……” Tay hắn muốn lau đi nước mắt trên mặt của nàng, nhưng tay lại nâng không lên.
Tần Túy Nguyệt cầm tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn ẩm ướt nước mắt nhẹ cọ lòng bàn tay của hắn “Thật tốt quá…… Ngươi tỉnh…… Rốt cục tỉnh……”
Nàng còn tưởng rằng, hắn sẽ liền như vậy mà đi.
May mắn Tô Dạ Đồng vừa vặn cùng vị hôn phu đến Hãn Long quốc tới thăm nàng, nàng vừa thấy đến Tô Dạ Đồng, lập tức khóc hô cầu nàng cứu hắn.
Tốn rất nhiều công phu, hắn mới có hô hấp, mới lại sống trở về, mà máu trên miệng vết thương cũng ngừng.
Chính là hắn mất máu quá nhiều, hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-da-phuong-bi-han-long-giam-cam/1534429/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.