Mẫu thân biết ta sắp trở lại Tùy huyện, lòng không nỡ rời xa.
“Sao con lại đi gấp vậy? Mới về được vài ngày mà đã phải đi rồi sao?”
“Sư phụ đã lớn tuổi, từ sau khi sư mẫu qua đời vài năm trước, bên cạnh chỉ còn mình con là đệ tử. Con đi lâu rồi, sư phụ không có ai chăm sóc, con cũng không yên tâm.”
“Nhưng, nhưng đâu cần phải vội vã như thế! Mẫu thân còn chưa kịp gửi mấy bộ y phục mới làm cho con nữa!” Mẫu thân nắm lấy tay ta, giọng nói như sắp khóc.
“Y phục mới cứ để lại cho An Nhi mặc, An Nhi lớn nhanh lắm, chỉ cần chỉnh sửa chút là mặc vừa ngay thôi.”
“Yến Nhi, con… con có đang trách phụ mẫu không?” Mẫu thân rụt rè hỏi.
Ta lắc đầu. Ta biết phụ mẫu đều không dễ dàng gì.
Phụ thân tuy ở vị trí cao, nhưng trong triều không chỉ có gia đình họ Lưu nghi ngờ ông dựa vào Quốc công phủ để có được chức vị này.
Phụ thân cũng không thể không biết điều đó. Ông ấy trong triều cũng rất vất vả.
Mẫu thân đã sinh ba huynh muội chúng ta, An Nhi còn nhỏ nên cần nhiều sự chăm sóc nhất.
Còn phải lo cho ca ca học hành thi cử, lại phải bận tâm đến vết thương của ta và hôn sự với Quốc công phủ.
Tấm lòng của mẫu thân phải chia ra nhiều phần để chăm lo cho cả ba người chúng ta. Ta làm sao có thể trách bà được?
Mẫu thân thấy ta biểu hiện bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-cong-tu-phu-quoc-cong/3615109/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.