Đúng như lời Liễu Nhứ nói, quần áo trên người Lý Trân Trân quả nhiên không mặc được bao lâu, mặc trên người cũng chưa tới một canh giờ đã bị cởi ra, còn bị xé rách.
Nàng bị Lý Việt thao đến khóc thút thít, cả người xụi lơ không còn sức lực, Lý Việt ôm nàng vào ngực, hôn hôn lên mặt nàng dỗ dành.
Trân Trân khóc lóc nói: “Quần áo trên người phụ hoàng vẫn còn, Trân Trân lại không có quần áo.”
Lý Việt cho rằng nàng ngượng ngùng, lại mút cái miệng nhỏ: “Phụ hoàng thích nhìn cơ thể bảo bối, thật đẹp.”
Trân Trân chu miệng: “Bộ quần áo này đẹp.” Nàng nhìn quần áo trên mặt đất đã bị phụ hoàng xé thành từng mảnh, đau lòng lại ứa mắt, “Con chỉ mới mặc được một lát thôi……”
Lý Việt thích nhìn bộ dáng nàng làm nũng nhất, lại hôn hôn, trong miệng bảo đảm nói: “Không phải chỉ là một bộ quần áo thôi sao, chúng ta có rất nhiều, bảo bối muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu.”
“Con chỉ thích bộ này thôi~.”
Lý Việt bị bộ dáng nũng nịu của nàng làm cho trái tim mềm nhũn, lại mút đầu lưỡi nàng ngậm trong miệng liếm láp, Lý Trân Trân mềm mại nằm trong ngực hắn rầm rì.
Lý Việt dùng côn th*t ma sát tiểu huyệt nàng nhưng không có đi vào, sợ nàng bị thương lại sinh bệnh. Lý Việt bảo đảm nói: “Phụ hoàng cho người làm quần áo mới cho bảo bối, được không? Mấy ngày nữa mặc quần áo mới theo phụ hoàng đi tránh nóng ở sơn trang.”
Chỉ cần Lý Trân Trân bị phụ hoàng chạm vào liền muốn mềm thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-cong-chua/220890/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.