“Điện hạ, cho nên nàng là nói, tất cả đều là do nàng cố ý?” 
Chu Cẩn Ngôn ngồi trên giường, khuôn mặt trầm xuống, vừa nói vừa tới gần Triệu Nhu. 
Hắn vừa mới tắm xong, trên người chỉ khoác một chiếc áo đơn, mái tóc dài tán loạn, trên tóc còn mang theo giọt nước, quần áo hơi mở ra do trọng lực, lộ ra khuôn n.g.ự.c cường tráng khỏe mạnh màu lúa mạch. 
“Ta…… Ta……” 
Triệu Nhu bị Chu Cẩn Ngôn bức cho lui về sau, cả người chỉ có thể trốn vào bên trong giường. 
Trước khi nói cho Chu Cẩn Ngôn biết sự thật, nàng đã chuẩn bị tâm lý rằng Chu Cẩn Ngôn sẽ tức giận, nhưng nàng không ngờ vẻ mặt trầm tĩnh của Chu Cẩn Ngôn lại đáng sợ như vậy, đáng sợ tới mức khiến nàng vừa lo lắng vừa hoảng sợ, vội vàng giải thích. 
“Thực xin lỗi, là ta sai, chàng tha thứ cho ta đi…… Ai kêu lúc trước chàng vắng vẻ ta như vậy, ta chỉ muốn trút giận mà thôi.” 
Triệu Nhu cúi đầu xuống, thật cẩn thận nói, đột nhiên Chu Cẩn Ngôn vọt tới phía trước phác gục Triệu Nhu ở trên giường, mày nhíu thật chặt lại nhìn nàng, “Không ngờ điện hạ lại bày ra thủ đoạn như vậy với ta, chẳng lẽ điện hạ không có một chút lương tâm nào hay sao?” 
Rốt cuộc Triệu Nhu cũng đuối lý, nàng không dám nhìn thẳng vào ánh mắt bị tổn thương của Chu Cẩn Ngôn nên đành phải né hắn, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi…… Chàng có thể tha thứ cho ta không…… Ta sai rồi……” 
Nhìn thấy Triệu Nhu ủy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-cong-chua-trieu-nhu/3742793/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.