Chu Cẩn Ngôn đứng ở trong sân chờ Triệu Nhu, chờ tới khi mặt trời lặn mà Triệu Nhu vẫn không chịu ra gặp hắn.
Nhưng Chu Cẩn Ngôn vẫn không từ bỏ, cho nên mỗi ngày hắn đều dậy thật sớm, luôn ở trong sân chờ Triệu Nhu.
Liên tiếp chín ngày, mỗi ngày hắn đều xuất hiện, một mình một người đứng thẳng ở trong sân, nhìn về phía phòng của Triệu Nhu.
Mặc dù như vậy nhưng Triệu Nhu vẫn như cũ không chịu ra khỏi phòng để gặp hắn.
Một số bọn tỳ nữ nhịn không được mà khuyên nhủ Triệu Nhu, nhưng Triệu Nhu lại không nghe, nàng thà ở trong phòng cũng không muốn đi ra ngoài gặp hắn.
Kỳ thật nàng cũng biết rằng mình không cần phải làm như vậy, nhưng có đôi khi bản chất của con người đến, mặc dù ngay từ đầu họ có lựa chọn sai thì họ cũng sẽ không thừa nhận mình sai, ngược lại họ sẽ làm theo ý mình và tiếp tục đi trên con đường sai lầm của mình.
Tới ngày thứ mười, thời tiết có chút thay đổi, trời bắt đầu đổ mưa vào buổi chiều.
Tiếng giọt nước rơi làm quấy nhiễu Triệu Nhu, nàng cho rằng vào ngày mưa như thế này, Chu Cẩn Ngôn nhất định sẽ không ở trong sân ngâm mưa nên liền trộm đẩy cửa sổ nhỏ ra nhìn qua khe hở xem Chu Cẩn Ngôn có còn ở đó hay không.
Hẳn là hắn đã đi rồi đi?
Triệu Nhu đẩy cửa sổ ra, từ khe hở lén nhìn ra bên ngoài. Nàng liếc mắt nhìn một cái, trong viện, nơi Chu Cẩn Ngôn thường đứng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-cong-chua-trieu-nhu/3742792/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.