Nàng nặng nhọc mở mắt ra, chẳng lẽ mình chưa chết, rơi từ độ cao như vậy mà còn chưa chết.... thật là hên nha. Haha
" Minh nhi! Minh nhi! Con tỉnh rồi à! Ai gia lo cho con lắm!", giọng nói dịu dàng vang lên. Minh nhi là té xuống hồ nên bất tỉnh, ai gia thật là hận mình không chăm sóc tốt cho nó a.
Lâm Hà Bối Ngọc từ nhìn ngó xung quanh rồi đến người đàn bà ăn mặc kỳ lạ này, sao bọn họ lại mặc đồ cổ thế này... cả căn phòng cổ này nữa... bày trí thật là giống lịch sử Trung Hoa nha. Nhưng mà Lâm Hà Bối Ngọc cô có đến đây đâu... người đàn bà này nữa, là ai?
" Bà ơi! Bà là ai... ai là Minh nhi?", ta rõ ràng là Lâm Hà Bối Ngọc, Minh cái gì nhi đó không biết ở đâu ra nha. Lâm Hà Bối Ngọc nhìn bà ta nghi hoặc.
" Minh nhi đừng làm ai gia sợ ! Truyền thái y ! Mau lên!". Minh nhi của ta là bị làm sao vậy. Ô ô ta thật không tốt . Bà ta khóc lóc sướt mướt nhìn nàng... suýt xoa bàn tay nàng.
Lâm Hà Bối Ngọc nhìn xuống tay mình. Sao nó nhỏ thế này! Y như tay trẻ con. Nàng sờ lên mặt mình, thật là khác nha... da dẻ mịn màng ... trắng nõn nà. Đây không phải là nàng nha.
" Bẩm Hoàng Thái Hậu...thái y đến rồi ạ", cung nữ kính cẩn bẩm báo.
Thái y đi đến cạnh giường... bắt mạch cho nàng... gương mặt biến đổi như tắc kè hoa. Lão thái y bỗng quỳ xuống khiến nàng giật mình...
" Ông ...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-cong-chua-khong-nen-lam-can/169474/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.