Tòa nhà thành phố Quảng Châu, Trung Quốc
Lâm Hà Bối Ngọc quỳ xuống nài nỉ, đầu gối xước máu, khóc lên khóc xuống.
"Huynh Liêm! Anh đừng đối xử với em như vậy mà, em còn yêu anh lắm, xin đừng bỏ em đi mà".
"Tới giờ cô còn không nhận ra là tôi lợi dụng cô sao, đồ điên, bỏ tôi ra! ". Chàng trai ruồng rẫy cô gái. Ném cô sang một bên rồi phủi áo như thể vừa đụng chạm cái gì đó bẩn thỉu. Hắn ta bước đi bỏ lại cô gái đang co ro ở bên một góc sân thượng tối tăm.
Cô khẽ nở một nụ cười chế giễu bản thân mình. Ngu ngốc yêu một thằng con trai rồi để nó ruồng bỏ mình thế này. Thật nhục nhã.
Lâm Hà Bối Ngọc đứng dậy, đôi chân chập chững đi về phía bên kia sân thượng, bàn tay lấy trong túi áo chiếc điện thoại.
"Ba! Nếu ba có nghe những lời này, nếu ba vẫn thương yêu con thì hãy tha thứ cho những lời lầm trước kia của Bối Ngọc nha ba, đây chắc là lần cuối cùng ba nghe những lời này từ con gái bất hiếu của ba... Hãy tha thứ cho con... Vĩnh biệt ba... Hãy sống tốt ba nhé! ".
Bàn tay bấm gửi đoạn hội thoại, coi như thoả mãn, bước lên rồi nhảy xuống từ tầng 15. Thân thể cô bay bổng trong không trung, rơi xuống tự do như con chim én bị gãy cánh mà kiệt sức sa ngã.
Chưa đầy 30s con người ta đã nghe thấy tiếng rơi xuống hay đúng hơn là va đập một cách rợn người, như mọi thứ đều vỡ nát tan tành, không còn gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-cong-chua-khong-nen-lam-can/169473/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.