Ầm!
Một tiếng động mạnh mẽ làm rung chấn toàn bộ doanh trại. Không gian yên tĩnh bị làm xáo trộn tất cả. Tiêu Dạ Lâm cũng bị đánh thức, lập tức mặc áo giáp ra ngoài xem xét.
Các trướng sĩ bị một phen đứng người trước dải lụa màu hồng phấn to lớn đang phát sáng và bao trùm một một vật thể lơ lửng. Khi Dạ Lâm tới, hào quang tắt ngúm, lập tức thả nữ tử ra xuống vòng tay hắn. Bất ngờ nhìn nữ tử đang ngủ ôm một đứa bé nhỏ đang mở đôi mắt to nhìn mình thì hắn thốt lên
"Khắc Minh!".
________________ chuyển cảnh_______
Dạ Lâm ôm đứa bé đùa nghịch, lâu lâu lại hướng đến nữ tử đang nằm ngủ. Hắn thở dài, điều kỳ quái gì đưa nàng đến đây? Đứa bé hắm đang ôm là con của ai?.
Khắc Minh cựa mình, đầu đau như búa đổ, vừa tỉnh lại đã thấy Dạ Lâm, ánh mắt nàng rưng rưng ngắm hắn. Hắn gầy đi nhiều quá! Sao lại có thể tiều tụy đến như vậy hả.
Nàng ôm chầm lấy hắn! Dạ Lâm cũng để đứa bé cạnh nàng, hưởng thụ hơi ấm đã hơn một năm không được cảm nhận! Khắc Minh ta nhớ nàng chết mất! U mê nàng mất rồi!.
"Lâm! Lâm Lâm Lâm Lâm Lâm ...". Khắc Minh gọi tên hắn như chưa bao giờ được gọi, hắn không biết nàng nhớ hắn đến mức phát điên.
"Được rồi! Ta cũng nhớ nàng! Nhớ nàng lắm!." .
Hắn trao nàng nụ hôn mãnh liệt , trong đó là cả nỗi da diết nhớ mong trỗi dậy, mạnh mẽ chiếm tiện nghi của nàng. Khắc Minh như sực nhớ ra chuyện gì đó! Đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-cong-chua-khong-nen-lam-can/1663436/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.