Tinh.Tinh.Tinh.
Từng giọt nước nhỏ xuống mỏm đá, qua mấy vạn năm bào mòn tạo nên những hình thù kỳ lạ!. Rồi lại viễn cảnh mà nàng đã mơ tới, viễn cảnh ngày mà chàng rời xa nàng.
"Không!".
Khắc Minh bừng tỉnh, trên trán lấm tấm mồ hôi, Thiên Lân bên cạnh cũng thức dậy nhìn chằm chằm vào mẫu thân nó. Nàng quệt mồ hôi đi, ngồi dậy ẵm lấy Thiên Lân nhanh chạy ra ngoài.
"Mẹ! Mẹ ơi! 1 tháng 15 ngày! ".
Mẹ ngạc nhiên rồi ái ngại nhìn Khắc Minh, cả mọi người đều vậy, có chuyện gì sao? Sao nàng cứ cảm thấy có thứ gì đó nàng đã bỏ lỡ, cảm giác thật uổng phí!. Cứ như là cuộc chiến sắp đến gần vậy, thực sự là rất rất gần gần!
"Minh nhi con tỉnh lại rồi sao?". 1 tháng trước bỗng chốc Khắc Minh ngất xỉu khi đang luyện công, hồn phách của con bé cứ bị hỗn mang, khó khăn lắm thì Mẹ mới có thể tìm ra nguyên nhân. Mẹ ái ngại nhìn Khắc Minh.
"Là sao?. Đã có chuyện gì!?".
"Chỉ còn không tới 5 ngày! Tên Hắc Đại Ma Vương sẽ cùng chúng ta kết thúc mọi chuyện!". Thuyết Anh ngồi lau chiếc cung tên đen huyền, tiếp tục."Mà ngươi thì lại hôn mê đến hơn 1 tháng! Linh hồn của Khắc Minh cũ đang trở về!". Hắn cảm thấy vui vẻ mới phải, Khắc Minh mà hắn yêu sắp sửa trở về nhưng hắn lại không nỡ nhìn người con gái trước mặt mình biến mất.
"Ầm!". Tiếng sét như đánh ngang tai Khắc Minh, chẳng phải Khắc Minh kia đã chết! Nàng mới có thể nhập vài thân xác này! Vậy là từ trước tới giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-cong-chua-khong-nen-lam-can/1663435/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.