"Hai ngày nữa Tần gia tổ chức tiệc, ngày mai chúng ta qua Mĩ luôn." Hoắc Cảnh Hùng nói xong thì đứng dậy đi lên phòng. Ông có vẻ rối rắm lắm, bây giờ không biết nhìn mặt Giản Kiều ra sao đây.
Diệp Linh hơn hở nhất nhà, bà có vẻ chẳng lo thứ gì. Thì đúng là trong nhà cũng nên có người như này mới vui được.
………
Trở lại Mĩ với Tần gia.
"Lần này không phải anh suy nghĩ kĩ rồi chứ?" Tần Bác Khâm nhìn ông anh cả lạnh lùng mà buông lời.
Tần Sung Bắc Kim cũng không khá gì, anh nghiêm giọng "Đương nhiên rồi, cái này vốn dĩ chỉ thuộc về con bé. Cậu thấy còn ai xứng?"
"Hừ, em cũng không ngờ anh lại quan tâm nhóc đó đến vậy. Chỉ vì lúc nhỏ tiểu Yến tặng anh một cái bánh thôi mà anh lại cho con bé tất cả những gì của mình à? Không hối hận chứ?" Tần Bác Khâm nói.
Hỏi anh có hối hận hay không sao? Nói một câu chắc chắn là không bao giờ. Nhớ lại lúc nhỏ Tần Sung Bắc Kim vì là cháu trai cả của Tần gia nên mọi việc đều bị quản giáo rất nghiêm khắc.
Kể ra lúc đó anh mới bảy tuổi, Tần Gia Yến cũng vừa bước vào tuổi biết nói rất ngây thơ. Trong một lần vì anh lỡ ngủ gật trong tiết giảng ở trường mà bị ông phạt cấm túc trong phòng sách cả ngày không cho ăn.
Tần Gia Yến lại vì vui đùa mà lạc vào trong phòng khách, tay cầm theo là một ổ bánh ngon lành. Cô thấy anh họ mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-co-nuong-cua-hoac-thieu/2912770/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.