Chương trước
Chương sau
Sinh nhật tuổi 27 ta làm qua loa cho xong việc.

Lòng ta đau không nhịn được, bạn bè xung quanh đều biết tâm ý ta, cũng có chút xấu hổ.

Ghế lô trầm xuống, Tạ Lan là người thông minh, hắn thưởng thức chén rượu trong tay, lông mi buông xuống cười một tiếng:

'Thật không thú vị, vậy các ngươi chơi đi, chúng ta đi trước."

Nói xong hắn ôm Phùng Tĩnh Nghi đứng lên, đem quà đưa cho ta:

"Tẩu tử ngươi chọn, nhìn xem có thích hay không."

Ta miễn cưỡng cười nói: "Cảm ơn tẩu tử."

Tạ Lan tiếp tục kiên trì: "Lục Ninh, người nhìn xem tẩu tử đưa lễ vật hợp ý ngươi không?"

Trước kia ta không biết mọi người nói thất tình đau lòng là ý gì, luôn cho rằng đó là một loại so sánh khoa trương.

Hiện tại ta mới hiểu, khi người ta khó chịu đến trình độ nào đó, trái tim thật sự sẽ đau, thật giống như một bàn tay dùng sức bóp chặt, đau đến nỗi khiến ta muốn cong người lại.

Ta tươi cười không chịu đựng được, thấp giọng nói: "Để ta về rồi xem đi!"

Tươi cười trên mặt Tạ Lan biến mất hầu như hông còn, gằn từng chữ một nói:

"Ngươi hiện tại liền xem."

Bốn phía dần an tĩnh lại, đến cả tiếng hít thở cũng thả nhẹ.

Ta không biết vì cái gì Tạ Lan muốn nhục nhã ta như vậy, rõ ràng tháng trước hắn còn cố ý đưa bánh kem ta thích nhất, xoa đầu nói với ta rằng tháng mười một sẽ mang ta đi Disney.

Chỉ ngắn ngủi 1 tháng, hết thảy đều thay đổi.

Đa số mọi người đều nhìn ta, có xem diễn trò, có lo lắng, còn có tò mò đều đang chờ ta phản ứng.

Huyết sắc trên mặt rút đi, ta dùng hết toàn bộ sức lực mới kìm kén bản thân không tông cửa chạy ra ngoài.

Phùng Tĩnh Nghi đại khái cũng hiểu, kéo kéo quần áo Tạ Lan ôn nhu nói:

"A Lan, không bằng chúng ta đi trước đi."

Tạ Lan vẫn bất động.

Ta run rẩy xé từng tầng đóng gói, mở hộp quà ra.

Bên trong là một lọ nước hoa, rất quý, nhưng là mùi xạ hương ta ghét nhất.

Ta gượng cười mà so với khóc còn khó coi hơn, thấp giọng nói:

"Ta rất thích... Cảm ơn tẩu tử."

Phùng Tĩnh Nghi nhìn ta cười cười, thanh âm ôn nhu như nước:

"Ngươi thích là được."

Tạ Lan lúc này mới vừa lòng mà thu hồi tầm mắt, tùy ý phất tay:

"Thích là được, chúng ta đi trước."

Hắn nói xong liền dắt tay Phùng Tĩnh Nghi đi nhanh ra cửa.

Bạn bè phía sau ta cũng không nhịn được liền đẩy cửa theo sau.

Ta có thể cảm nhận được mọi người đều đang nhìn mình, cũng biết hiện tại bản thân rất mất mặt, hẳn nên làm bộ như không có chuyện gì phát sinh qua, tiếp tục ngụy trang để giữ thể diện.

Nhưng ta không kiên trì được, nước mắt kìm nén đã lâu, hốc mắt chua xót.

Ta chật vật che mặt, bỏ lại một câu "Ta đi phòng vệ sinh" liền chạy ra ngoài.

Kết quả vừa mới đi qua một cái hành lang, ta liền nghe được thanh âm phẫn nộ của bạn bè:

"Tạ Lan, rốt cuộc ngươi có tâm hay không? Lục Ninh đợi ngươi nhiều năm như vậy, đến cục đá còn ấp nóng lên đi!"

"Hôm nay là sinh nhật nàng, ngươi việc gì phải nhục nhã nàng như vậy?"

Ta không nhịn được ló đầu ra, nhìn thấy Tạ Lan dùng hay ngón tay nắm tàn thuốc, mặt không biểu tình.

Trong làn sương trắng, thanh âm của hắn vang lên, hờ hững, lạnh băng không cảm xúc:

"Chờ lâu thì thế nào? Không thích chính là không thích."

"Nàng tốt nhất nên hết hy vọng, ta làm chậm trễ nàng nhiều năm như vậy, cũng không muốn tiếp tục chậm trễ nữa."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.