Tình trường không như ý nhưng khi làm việc thì không có tư cách để thương tâm.
Trong thời gian trước vẫn luôn làm báo cáo, trước một ngày ta lại thất tình, hôm sau liền phải thức đêm tăng ca.
Các đồng nghiệp đều lục tục đi về, chỉ còn duy nhất chỗ ta còn sáng đèn.
Thực lòng ta cảm thấy khá tốt, ta có thể bận rộn làm việc, không cần phải nhớ đến Tạ Lan.
Bận trong chốc lát, tiếng pháo hoa ngoài cửa sổ vang lên, ánh sáng rơi rụng đầy trời.
Ta ngạc nhiên cầm lấy di động, bấy giờ mới giật mình nhận ra nay đã là giao thừa.
Cha mẹ đã ly hôn từ khi ta còn nhỏ, mỗi người dần xây dựng gia đình mới của riêng mình. Còn ta về sống chung với bà nội. Từ sau khi bà qua đời, ngày giao thừa ta và Tạ Lan vẫn luôn trải qua giao thừa với nhau.
Chỉ là năm mới bắt đầu, ta đã hiểu rằng nam nay chỉ có một mình.
Tùy ý mở danh sách bạn bè ra lướt, ánh mắt ta ngừng lại.
Cái người 800 năm không đăng tin nay lại đăng một cái ảnh, là ảnh chụp hắn và Phùng Tĩnh Nghi.
Ảnh chụp pháo hoa đầy trời sau lưng hai người, tay nắm tay, lãng mạn cực kỳ.
Ta cũng chỉ có thể cảm khái đúng là một đôi uyên ương, bức này này cũng có thể trực tiếp được lấy ra làm poster phim.
Hắn chỉ viết duy nhất một câu: "Rốt cuộc tìm được người cùng nhau ăn tết."
Lòng ta như bị khoét một lỗ lớn, gió lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-chuan-tim-ban-doi/2665006/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.