Sau khi sự kiện kia qua đi, ta và Tạ Lan cũng không gặp lại nhau.
Ta thử không nghĩ về hắn, nhưng đến khuya lại mơ thấy hắn ôm Phùng Tĩnh Nghi rời đi, phất tay nói với ta:
"Lục Ninh, người con gái định mệnh của ta đã tới, vị trí dự bị của ngươi không còn nữa rồi!"
Ta liều mạng kêu khóc, cầu xin hắn không cần bỏ mặc ta.
Nhưng hắn lại không chút lưu tình gạt đi, bỏ lại ta ở phía sau.
........................
Sau khi tỉnh lại, khuôn mặt giàn giụa nước mắt.
Ta nghĩ rằng, ta ở bên Tạ Lan rất lâu, mười năm đến hòn đá cũng sẽ có cảm tình huống chi là người sống sờ sờ.
Nhưng không sao, sớm hay muộn ta cũng buông bỏ được.
Thời điểm gặp lại Tạ Lan là trong hôn lễ của bạn học cấp ba.
Sau khi nhận được thiệp mời, ta do dự thật lâu, sợ gặp phải Tạ Lan.
Nhưng quan hệ giữa ta và cô dâu không tệ, không đi thì không ổn lắm, cuối cùng vẫn là nhắm mắt mà tới.
Kết quả là đến cửa khách sạn, ta ngoài ý muốn đụng phải Đoạn tổng đầu tiên.
Hắn mặt bộ âu phục chế tác màu xám, áo sơ mi lại không cài cúc trên cùng trông có chút tùy ý.
Ta cảm thấy hắn nhìn thấy ta nhưng lại quay đầu làm bộ không thấy ta.
Ta cũng không quá để ý, đi qua chào hỏi:
"Thật trùng hợp, Đoạn tổng, ngươi cũng ở đây sao?"
Đoạn tổng quay đầu nhìn qua tựa như vừa mới phát hiện ra ta:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-chuan-tim-ban-doi/2665005/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.