Lưu Ngạo Vân hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Hàm sẽ đến, mười năm không thấy, tiểu hoàng tử nói chuyện non nớt cũng không còn, thay thế là thiếu niên cười tuỳ ý lại mang vài phần phong tình, thiếu niên môi hồng răng trắng nổi bật với áo choàng vàng nhạt, dáng vẻ đạm cười dừng trong lòng Lưu Ngạo Vân.
Thẩm Hàm ngồi trên xe lăn, thấy Lưu Ngạo Vân kinh ngạc, vì thế hơi hơi mỉm cười, thân mình dựa vào bên trai tay vịn, một tay đỡ cằm, mang theo vẻ đẹp bệnh trạng.
“Ngươi…… Sao ngươi lại tới đây?” Lưu Ngạo Vân trở nên chân tay luống cuống, không biết vì cái gì tim đập kinh hoàng lên, hắn chỉ có thể trộm trấn an mình, nhất định là thời gian lâu không gặp, cho nên quá mức khẩn trương, nhất định vậy.
Lai Thuận phía sau Thẩm Hàm đã thập phần già nua, đầu tóc trắng, đầy mặt nếp nhăn, tinh thần tựa hồ không tệ lắm, nhìn tướng mạo cũng biết không phải lão nhân khắc nghiệt, hẳn mấy năm nay Thẩm Hàm không tệ bạc ông.
“Tần Thừa tướng có tới, Đinh tướng quân có tới, bổn vương sao lại không thể tới?” Thẩm Hàm vẫn cười, tuy lời nói tựa như khiêu khích, nhưng trong giọng nói lại không nửa phần khiêu khích.
“Không phải, ta không biết là ngươi.” Lưu Ngạo Vân giải thích.
“Hiện tại biết là ta?”
Không biết vì sao, Lưu Ngạo Vân luôn cảm thấy hiện tại Thẩm Hàm có loại khí thế hùng hổ doạ người, mà mình ở trước mặt hắn cũng lùn vài phần, tỷ như hiện tại, Thẩm Hàm đạm nhiên hỏi một câu nếu biết người đến là hắn thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-chuan-phao-hoi-nghich-tap/1794802/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.