Thẩm Hàm hỏi ra những lời này, trong nháy mắt lòng Giang Tự Văn lạnh hơn phân nửa, nếu hắn lạnh nhạt, thậm chí còn đánh gã, ít nhất như vậy thuyết minh Thẩm Hàm còn nhớ rõ gã, vô luận “Nhớ rõ” này tốt hay xấu nhưng hiện tại Thẩm Hàm lại quên gã ta hoàn toàn.
“Thẩm Hàm, em…… Thật sự quên anh?”
“Nếu nói tình đồng học gì đó, vậy chờ tôi tan tầm lại nói, nếu có chính sự thì nhanh nói, chúng tôi rất bận.” Thẩm Hàm không kiên nhẫn làm Giang Tự Văn quẫn bách.
Mấy năm nay Giang Tự Văn cũng thay đổi rất nhiều, ít nhất ổn trọng hơn một ít, giờ gã nghĩ đến mình đánh cược gã thấy mình khốn nạn, nhiều năm qua, tuy gã ở cùng Hoa Thịnh nhưng gã vẫn luôn không quên Thẩm Hàm.
“Anh là Giang Tự Văn.”
Thẩm Hàm gật đầu trả lời: “À, có chút ấn tượng, có phải người chê tôi béo lại còn đánh cược bạn rác rưởi là sẽ cưa tôi rồi bỏ đi. Chào cậu, đã lâu không thấy.”
Thẩm Hàm nói liên tục không cho Giang Tự Văn chút cơ hội phản bác nào mà ngữ khí hắn đạm bạc như nước làm Giang Tự Văn càng thêm phiền muộn.
Có đôi khi, “Hận” cũng là một loại quan tâm, mà loại quan tâm này Thẩm Hàm cũng chẳng có với Giang Tự Văn, hắn trực tiếp quên Giang Tự Văn triệt để nhá!
Giang Tự Văn không biết nên trả lời thế nào, gã đúng là thằng khốn nạn đánh cược tình cảm của Thẩm Hàm kia, nhưng giờ gã trở về tìm hắn, hy vọng sự tình có thể thay đổi nhưng hiện tại xem ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-chuan-phao-hoi-nghich-tap/1794746/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.