Editor:Gà tròn vo
Beta – reader: LK
Dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn lồng, ta vẫn có thể nhìn rõ mặt hắn. Kỳ thật, ta cũng không thể dùng từ nào để miêu tả mặt hắn lúc này.
Ta nói: “Ngươi tới từ khi nào?”
Hắn nói: “Từ lúc ngươi rời đi, ta vẫn luôn bám theo ngươi.”
Khẽ cười, ta lại hỏi hắn một điều: ” Ngươi muốn con người ta hay thân xác ta?”
Hắn không cho ta đáp án.
Ta cười hỏi: “Ngươi sẽ ngăn cản ta rời đi?”
“Nhiên nhi, ta quả nhiên….. vẫn không nên mang ngươi rời cung.”
“Ngươi có thể.”
“Chính là ta không nỡ. Ta yêu ngươi.”
“…..Ta biết.”
“Nhiên nhi, nếu ngươi đi, liệu ngươi còn quay lại.”
“…..Ta không biết. Ta hỏi ngươi, ta đi rồi, ngươi có dùng mọi thủ đoạn để ép ta trở lại không?”
“…..Ta không biết.” Hắn nói.
Trào phúng cười, trong lòng một bể chua xót. Ngươi không biết, nhưng ta chắc chắn, ngươi sẽ làm.
Từ thời khắc này trở đi, cả đời ngươi cũng không thể buông tha ta.
Hoàng Thượng, ta thật không biết phải đối mặt với ngươi như thế nào.
Là cừu nhân hay ái nhân?
Hít hít mũi, ta cùng Hoàng Thượng sóng vai trở về khách điếm.
Tay hắn đặt trên eo của ta.
Ta không có cự tuyệt, cũng không muốn cự tuyệt.
Hắn nói: “Nhiên nhi, ở bên ta đêm cuối đi.”
Trầm mặc một phen, song ta vẫn gật đầu nói: “Hảo.”
Ly biệt, luôn tràn ngập thống khổ.
Nửa đêm, hắn ôm chặt lấy ta đi vào giấc ngủ. Kỳ thật, ta biết hắn không hề ngủ.
Từ trên giường đứng dậy, chỉnh chu lại xiêm y, ta mang theo bình tro của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-canh-nien-luu-quang/1353454/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.