Editor:Gà tròn vo
Beta – reader: LK
Đẩy Hoàng Thượng qua một bên, ta ngốc lăng nhìn hắn một lúc.
Một mình tự cười, ta nhẹ giọng nói: “Ngươi yêu ta, ta biết…..” Chính là ta cũng hiểu rõ, “yêu” không phải là dùng xiềng xích trói buộc người khác.
Từ trên giường đứng dậy, ta mặc lại xiêm y, đi giày vào rồi lén lút đi ra khách điếm.
Dựa vào trí nhớ mờ mịt, ta mò mẫm tới Lăng phủ. (nhà của Tương Du Quân)
Đập vòng sắt vào cửa, không lâu sau có một lão bá bá tầm ngoài năm mươi tay cầm đèn lồng hé cửa ra.
Lão bá bá đó vẫn còn ngái ngủ, vừa ngáp vừa nói: “Người nào đó, có biết giờ là nửa đêm rồi không…..”
Không hiểu sao, lão bá bá khi nãy còn mơ ngủ tự nhiên tỉnh táo hẳn ra, thay đổi giọng điệu, cẩn thận nói: “Công tử, xin hỏi ngài tìm ai?”
Ta nói: “Ta tới tìm thiếu gia nhà ngươi, Lăng Tiêu.”
Lão bá hơi khó xử nhìn về phụ viện rồi lại nhìn ta, hỏi: “Xin hỏi quý danh của công tử?”
“Tô Nhiên.”
“Tô công tử, thỉnh chờ ngoài này một lát để lão nô đi thông báo với thiếu gia.”
Ta gật đầu.
Lão bá đem cửa khép lại, lui vào trong.
Không lâu sau đó, Lăng Tiêu xuất hiện cùng lão bá. Lâu ngày không gặp, râu hắn đã mọc dài ra rồi.
Mỉm cười, ta nói: “Đã lâu không gặp, Lăng Tiêu trước đây và bây giờ cũng không khác nhau là mấy a.”
Hắn hướng ta mỉm cười, nói: “Bất quá cũng chỉ mới hơn một năm mà ngươi lại thay đổi nhiều quá.” Nói xong, hắn hướng lão bá kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-canh-nien-luu-quang/1353453/chuong-57-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.