Editor:Gà tròn vo
Beta – reader: LK
Ta hướng Hoàng Thượng trừng mắt, ngửa cổ uống cạn chén rượu.
Hoàng Thượng vỗ vỗ tay, lệnh cung nữ vào hầm rượu lấy thêm mấy loại rượu khác. Ta nghe thấy hình như là rượu được tiến cống, chắc là sẽ ngon hơn đây. Nhưng chỉ sợ độ cồn cũng cao hơn, như vậy ta sẽ không thể một hơi cạn sạch được.
Rất nhanh sau đó, vị cung nữ kia đã quay lại với một bầu rượu. Nàng còn đặt thêm một chiếc chén bạch ngọc khác lên bàn rồi rót đầy cho Hoàng Thượng.
Sau đó, nàng đi tới những bàn khác để rót rượu cho các vị đại công thần.
Nâng chén, Hoàng Thượng chỉ uống một ngụm nhỏ.
Nghe nói, đây chính là loại rượu đặc biệt mà nước láng giềng tiến cống hàng năm, rượu Trầm Hương hai mươi năm tuổi. Chỉ với hương thơm phảng phất vờn quanh chén rượu cũng đủ làm cho người ta như say như túy rồi.
Ta ngây dại nhìn chén rượu trong tay Hoàng Thượng, nháy mắt mấy cái, thiết tha nói: “Ta cũng muốn uống.”
Hắn nói: “Ngươi đã uống nhiều rồi, còn uống nữa sẽ say đó.”
“Nhưng mà ta vẫn còn muốn uống.” Ta nói.
“Nhỡ say thật thì sao?”
“Ta say rồi sẽ rất ngoan, vô cùng ngoan.” Ta khẳng định.
Nghe vậy, mặt mày Hoàng Thượng tươi tỉnh hơn hẳn, trong mặt còn thoáng qua một tia hả hê, nói: “Vậy ngươi uống đi.”
“Ta không khách khí nha.” Khẽ cười, ta cẩn thận lấy chén rượu trong tay Hoàng Thượng, lại liếc trộm hắn một cái.
Ngoài ý cười ra, trong mắt hắn dường như không còn gì khác.
Đem chén rượu kề bên môi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-canh-nien-luu-quang/1353414/chuong-37-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.