Editor: Gà tròn vo
Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko
Sự thật chứng minh, một cuộc đi săn không thể thiếu vũ khí.
Ban đầu ta dự định rằng sẽ giải quyết nhanh tên thích khách kia, sau đó sẽ trở về ‘đoàn tụ’ với Thiên Hương, rồi sẽ chờ quân cận vệ đến để khóc lóc kể lể.
Ta mặc dù đã tính kỹ như vậy rồi, nhưng dường như tất cả đều nằm trong con mắt của Hoàng Thượng cả.
Cảm thấy được dây thần kinh trên đầu không ngừng giật giật, ta cẩn thận đứng lên.
Ta thật khổ a, ta muốn khóc, ta muốn hét lên.
Trên thực tế, mọi điều này đều được Thiên Hương làm thay ta.
Thiên Hương một bên khóc, một bên nức nở nói: “Ta sợ, ta rất sợ.” Vừa nói vừa gạt nước mắt đã thấm đẫm trên khuôn mặt kiều diễm kia.
Cái gì ta cũng không thể nói ra được.
Hoàng Thượng nói: “Tô Nhiên, ngươi biết võ.” Câu này chắc chắn là một câu khẳng định chứ không phải nghi vấn.
Ta có chút choáng váng, lắc đầu nói: “Na, nào có…”
“Có cần Trẫm phái người kiểm tra không?”
Kiểm tra cái gì? Xem ta có võ công hay không sao? Ta thống khổ nói:
“… Ta, ta thực có biết một chút võ công, võ kê nhưng cũng chỉ mấy chiêu xoàng xoàng như lông gà, vỏ tỏi mà thôi…” Ta nhấn mạnh hai chữ “một chút”.
Hoàng Thương cười một cái, nói: “Hôm qua Trẫm có gặp một người, ngươi và người đó sử dụng cùng một loại kiếm pháp.”
Hôm qua? Lúc nào? Ta thế nào lại không biết? Ta khó hiểu nhìn Hoàng Thượng.
Hoàng Thượng cũng chỉ mỉm cười rồi quay sang chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-canh-nien-luu-quang/1353405/chuong-33-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.