Editor: Gà tròn vo
Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko
Lạc Hoàn thất thần nói: “Ta chưa từng nghĩ một món quà bình thường lại có thể hoàn mỹ, kinh diễm đến vậy.”
Mộc Linh nói: “Thật… công phu! Đó mới là vẻ đẹp chân chính.”
Hai người nói xong, con ngươi nhất tề ngưỡng mộ nhìn thẳng vào ta.
Hai mắt nghếch ngược lên, ta đắc ý nói: “Không phải ta vốn đẹp, vốn kinh diễm, vốn hoàn hảo sao?”
Hai người bọn họ khẽ cười bật lên.
Phía trên kia, Thiên Hương đến bên Hoàng Thượng kính người một chén rượu rồi rời đi ngay. Hắn nhằm thẳng hướng chiếc ghế còn trống ở bàn chúng ta ngồi xuống.
Thiên Hương hắc hắc cười, nói: “Tô Nhiên Tô Nhiên, ngươi xem, ta đã theo kịp tiếng đàn của ngươi rồi đó.”
Ta gật đầu cho hắn một lời khen: “Thiên Hương công tử quả nhiên là bậc nhân tài.”
Thiên Hương hứng chí cười khanh khách lại nói: “Tô Nhiên Tô Nhiên, ta đã rất nỗ lực, phi thường nỗ lực. Ngươi phải thưởng cho ta, ta muốn phần thưởng.”
Ta ngây ngốc tại chỗ, lời gì cũng chưa kịp nói.
Nhanh tay nhanh chân, Thiên Hương bật dậy khỏi ghế hướng thẳng vào ngực ta chộp tới.
Coi như hắn cũng nhanh, thoáng cái đã lấy được miếng kim bài mà ngũ sư huynh cho ta và cả miếng ngọc bội của khổng tước nam nhân đi rồi.
Hắn dò xét nhìn ngó biểu tình của ta.
Hắn nói: “Ta nên lấy cái nào mới tốt đây?”
“… Không phải ngươi đã cầm cả hai rồi sao?” Thật tức chết mà.
Thà không nói còn hơn, nói rồi lại thấy mình ngốc. Lời ta vừa nói ra, hai mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-canh-nien-luu-quang/1353391/chuong-26-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.